Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 ChÆ°Æ¡ng 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177
Chương sau
Liễu Ngọc Như thấy Giang Nhu tới, nàng thoáng do dự nhưng vẫn đứng dậy định hành lễ với bà. Giang Nhu vội ấn nàng nằm xuống, “Con thấy khó chịu thì cứ nằm nghỉ, nhà chúng ta không có nhiều lễ nghĩa như vậy. Để ta gọi đại phu tới xem bệnh cho con.” Sức khỏe Liễu Ngọc Như bình thường, nhưng vào giờ phút này tâm nàng đã chết lặng nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện giả bộ, chỉ nằm yên trên giường. Giang Nhu mời đại phu đến bắt mạch cho nàng. Đại phu cẩn thậm khám bệnh, không hề đề cập bệnh trạng của nàng, chỉ bảo có đôi chỗ chưa được tốt, cần dưỡng thêm. Giang Nhu gật đầu, cũng chẳng nhiều lời. Sau khi đại phu kê đơn thuốc, bà cho người chuẩn bị đồ ăn rồi quay đầu lại lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như. Đại nha hoàn của Giang Nhu thấy thế liền dẫn mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng và nàng dâu. Giang Nhu quan sát Liễu Ngọc Như. Bộ dạng hiện tại của nàng vô cùng bất ổn; khóc cả một đêm nên lớp trang điểm tèm lem, đôi mắp sưng húp, cả người âm u đầy tử khí, chẳng hề giống một tân nương tử. Giang Nhu thở dài, đắp lại chăn cho Liễu Ngọc Như. Bà chậm rãi cất tiếng, “Hôm qua đã có chuyện gì xảy ra giữa con và Cửu Tư?” Đôi mắt Liễu Ngọc Như khép hờ, nàng im lặng. Giang Nhu đành đoán đại, “Cửu Tư đã nói nhảm gì với con à?” Liễu Ngọc Như vẫn im thin thít, Giang Nhu nhìn thái độ của nàng rồi bật cười, “Trước khi cầu hôn, ta có đi hỏi thăm xung quanh, ai cũng khen con là tiểu thư khuê các rất biết giữ quy củ. Vậy mà sao gả vào nhà ta lại thành thế này?” “Cố phu nhân,” Liễu Ngọc Như rốt cuộc mở miệng, nàng bình tĩnh nói, “ta vốn không muốn gả.” Giang Nhu ngẩn người, bà không nghĩ nàng lại đáp trả như vậy. Mãi bà mới hoàn hồn, chần chừ bảo, “Nhưng…nhưng ngày ta đến cầu hôn, di nương của con nói con hâm mộ Cửu Tư.” Khóe miệng Liễu Ngọc Như cong lên một cách mỉa mai, “Giang phu nhân đâu phải không biết hoàn cảnh nhà ta. Lời di nương ta nói mà ngài cũng tin à?” “Nhưng phụ thân con cũng ở bên cạnh mà.” Giang Nhu lúng túng, “Nhà của con, con…” Bà nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Bà biết nội trạch Liễu gia có bất công tồn tại, song Liễu Tuyên xưa nay vẫn được tính là người hiểu chuyện. Theo tin tức bà thu thập, tuy Liễu Tuyên sủng ái Trương Nguyệt Nhi nhưng không đối xử tệ với con cái. Ít nhất chi phí ăn mặc những năm gần đây của Liễu Ngọc Như đều theo đúng tiêu chuẩn dành cho đích nữ. Nhi nữ đều là miếng thịt đầu quả tim của phụ mẫu, huống chi Liễu Ngọc Như còn là đích trưởng nữ. Phụ mẫu luôn dành tình cảm sâu sắc cho đứa con đầu tiên, giống như bà luôn đặt Cố Cửu Tư ở đầu quả tim mình. Bà không tưởng tượng nổi Liễu Tuyên sao có thể làm chuyện như vậy? Để mặc thiếp thất nói bậy khi bàn hôn sự của nữ nhi, thậm chí chẳng hề ngăn cản?! Trong lòng Giang Nhu nhất thời phát hỏa, nhưng bà kiềm lại vì sợ mình hù dọa Liễu Ngọc Như. Bà cố gắng ôn hòa nói, “Ta hỏi thật con, nhà con với Diệp gia rốt cuộc có kết thân không?” “Có dự định kết thân.” Liễu Ngọc Như ăn ngay nói thật, mang vẻ mặt chết lặng đáp, “Diệp lão thái thái tự mình đến nhà ta làm mai. Trong nhà cũng đã đồng ý, chỉ chờ Diệp đại công tử thi Hương về sẽ tới cửa cầu hôn.” “Thật hoang đường!” Giang Nhu nghe xong, nhịn không được gầm lên. Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn bà. Giang Nhu đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng. Tốn nhiều công sức như vậy để định hôn sự, rốt cuộc nhi tử không muốn, cô nương buồn bã, lại còn đắc tội Diệp gia. Giang Nhu nhắm nghiền mắt, hít vào một hơi thật sâu; giờ bà đã hiểu tại sao Liễu Ngọc Như có thái độ như vậy. Bà phải cố gắng bình tĩnh, không sẽ bị nghẹn chết mất. Mất một lúc bà mới trấn định lại. Người lớn còn hoảng hồn với chuyện thế này chứ đừng nói mấy đứa nhỏ. Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như vẫn đang mang vẻ mặt của người chết, trong lòng cảm thấy có phần thương hại nàng. Bà chần chừ đến bên Liễu Ngọc Như, cẩn thận lựa lời mãi bà mới nhìn nàng mà chậm rãi cất tiếng, “Liễu tiểu thư, đều do Cố gia chúng ta bất cẩn, không kịp thời điều tra rõ hôn sự của con với Diệp gia. Ta xin lỗi vì sai lầm này, mong con thứ lỗi.” Liễu Ngọc Như im lặng. Kỳ thật nàng hơi kinh ngạc; nhưng cảm xúc này rất yếu ớt, đến mức người ngoài nhìn cũng không thấy nàng có gì thay đổi. Nàng khép hờ mắt, bình thản đáp, “Việc riêng tư như vậy vốn không nói với người ngoài, dù phu nhân có tâm muốn tìm hiểu cũng khó biết chân tướng. Một phần còn do nhà ta cố ý che giấu nên ta không trách phu nhân.” Giang Nhu nhìn thì biết ngay đây là một cô nương hiểu chuyện. Tuy bà cáu giận Liễu Tuyên nhưng không thể giận cá chém thớt Liễu Ngọc Như. Bà nhìn Liễu Ngọc Như rồi thở dài, “Sự việc đã đến nước này, Liễu tiểu thư dự định thế nào?” “Ta còn có thể muốn thế nào nữa?” Liễu Ngọc Như cười khổ sở, “Hôn sự đã thành, chẳng lẽ lại muốn Cố Cửu Tư hưu ta? Đã tới Cố gia thì phải ráng sống cho tốt chứ còn lựa chọn nào khác đâu?” Giang Nhu trầm mặc, bà nghe thấy Liễu Ngọc Như gian nan hít thở, “Nhưng người không hiểu chuyện chẳng phải ta, mà chính là Cố Cửu Tư!” “Cố phu nhân,” mắt Liễu Ngọc Như đỏ ngầu, “đêm tân hôn hắn đã nói muốn hưu ta. Hiện giờ chả thấy bóng dáng hắn đâu, ngài muốn ta sống thế nào?” “Ta đã chấp nhận số mệnh gả cho hắn. Đời ta bây giờ không trông mong gì nhiều, chỉ muốn yên ả sống qua ngày. Nếu hắn thật sự hưu ta chính là ép ta phải chết!” Giang Nhu vừa chăm chú lắng nghe, vừa nghiền ngẫm những gì Liễu Ngọc Như nói. Lời lẽ của tiểu cô nương hơn mười tuổi không chút che giấu sự ghét bỏ. Giang Nhu cười chật vật, “Ngọc Như, con muốn chúng ta giúp con tìm Cửu Tư?” “Tìm về làm gì?” Liễu Ngọc Như đờ đẫn đáp, “Tìm về rồi hắn lại chạy, ngài muốn ta chơi trốn tìm với hắn để thành trò cười trong thành Dương Châu như hắn sao?” “Vậy giờ con định làm gì?” Giang Nhu hỏi lại, Liễu Ngọc Như chỉ lắc đầu. Nàng cũng không biết. Nàng không nghĩ gì cả. “Cứ sống thế này thôi.” Nàng khàn giọng nói, “Ta chấp nhận số mệnh. Tính tình của hắn như vậy, cứ để hắn thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Cố phu nhân, ngài hãy cho ta sống ở Cố gia ăn cơm qua ngày. Ta không muốn tính toán, không muốn để ý nữa…” “Ta chịu không nổi…” Nàng khóc ra tiếng, “Thật sự chịu không nổi…” Bạn đang Váºn má»nh trêu cợt nà ng, khiến cuá»c Äá»i nà ng biến Äá»i thất thÆ°á»ng. Nà ng từng nghÄ© con ÄÆ°á»ng rá»ng thênh thang Äang trải ra phÃa trÆ°á»c, ai ngá» chá» trong chá»p mắt Äã ngã và o vá»±c sâu. Nhiá»u nÄm qua nà ng sá»ng tháºn trá»ng nhÆ° váºy mà cuá»i cùng vẫn Äến bÆ°á»c ÄÆ°á»ng nà y. Nà ng không muá»n tiếp tục tranh già nh, cÅ©ng chẳng dám nữa. Giang Nhu nhìn cô nÆ°Æ¡ng Äang khóc á» mép giÆ°á»ng. Bà thá» dà i rá»i giÆ¡ tay vá» nhẹ lên lÆ°ng Liá»
u Ngá»c NhÆ°, im lặng không nói má»t lá»i. Cách trấn an lặng lẽ nà y khiến tiếng khóc của Liá»
u Ngá»c NhÆ° nhá» dần. Nà ng khụt khá»t má»t lúc lâu má»i nghe Giang Nhu má» lá»i, âLiá»
u tiá»u thÆ°, nếu Äã khóc Äủ rá»i thì ngừng lại thôi. Sau khi khóc ta phải Äứng lên.â Liá»
u Ngá»c NhÆ° không trả lá»i, Giang Nhu Äỡ nà ng dáºy. Bà cho ngÆ°á»i ÄÆ°a khÄn Äá» nà ng lau mặt, rá»i từ tá»n nói, âTa biết con Äau khá» nhÆ°ng khi té ngã thì chá» có thá» Äứng lên hoặc nằm xuá»ng. Äứng lên tuy khó nhÆ°ng vẫn Äi tiếp Äược, nằm xuá»ng thì dá»
song chẳng còn ÄÆ°á»ng Äá» Äi.â âCó ai không biết Äạo lý nà y?â Liá»
u Ngá»c NhÆ° tá»± giá»
u, âNhÆ°ng Cá» phu nhân à , ta không nhìn ra ÄÆ°á»ng Äá» Äi.â Giang Nhu trầm mặc, lát sau bà má»i nhẹ nhà ng bảo, âTa biết con bất mãn vá»i Cá»u TÆ°, thấy nó là Äứa vô dụng Än chÆ¡i trác táng. Nếu so vá»i Diá»p Thế An thì có lẽ nó không phải Äá»i tượng tá»t Äá» chá»n là m trượng phu.â âTa nói nhÆ° váºy không phải Äá» bênh vá»±c con mình. Song con không thá» quay Äầu lại, Cá» gia cÅ©ng váºy, cuá»c sá»ng vẫn phải tiếp diá»
n. Ta hy vá»ng hôn sá»± nà y là kết thân chứ không phải kết thù. Nếu con tình nguyá»n nghe, ta sẽ nói cho con biết suy nghÄ© của ta.â âMá»i phu nhân nói.â âCon ta quả tháºt là Äứa Än chÆ¡i trác táng, không chÄm chá» nhÆ° Diá»p Äại công tá». NhÆ°ng bản tÃnh nó thuần lÆ°Æ¡ng, chÆ°a bao giá» là m viá»c thÆ°Æ¡ng thiên hại lý. Ngoại trừ Äánh bạc thì các mặt khác nó Äá»u tiết chế. Nó không gần nữ sắc, ngÆ°á»i ngoà i Äá»n thá»i nó vung tiá»n nhÆ° rác á» thanh lâu vì hoa khôi nhÆ°ng thá»±c chất Äấy là vì bạn tá»t của nó. NÄm nay nó mÆ°á»i tám tuá»i nhÆ°ng tình cảm vẫn rất trong sáng; nó muá»n Äá»i Äãi thê tá» má»t Äá»i má»t kiếp chá» có hai ngÆ°á»i. Xét vá» phÆ°Æ¡ng diá»n tình cảm thì so vá»i nhiá»u nam tá» khác, nó sẽ không bạc Äãi thê tá».â âVá»i ngÆ°á»i Äược thÃch thì tình cảm chân thà nh là máºt ÄÆ°á»ng, vá»i ngÆ°á»i không Äược thÃch thì là thuá»c Äá»c. Hắn chẳng phải muá»n hÆ°u ta cÅ©ng vì tấm chân tình sao?â Liá»
u Ngá»c NhÆ° cÆ°á»i chua xót, âTa thà hắn Äa tình má»t chút thì Ãt nhất ta còn ÄÆ°á»ng sá»ng.â âNhÆ°ng Äâu nhất thiết má»i gặp Äã có cảm tình?â Giang Nhu cÆ°á»i cÆ°á»i, âTrên Äá»i nà y có rất nhiá»u ngÆ°á»i nghe theo lá»nh của phụ mẫu và lá»i ngÆ°á»i mai má»i. Ngay cả ta cÅ©ng váºy; khoảnh khắc há» khÄn Äược vén lên ta má»i biết dung mạo của lão gia. Những cặp Äôi có thá» thấu hiá»u, thân máºt trÆ°á»c hôn nhân thì nếu không phải có duyên cÅ©ng là phá bá» lá»
giáo. Phần lá»n vợ chá»ng Äá»u bắt Äầu từ thà nh thân, cùng chung sá»ng hà ng ngà y má»i nảy sinh tình nghÄ©a.â âCá»u TÆ° không có nữ tá» nó thÃch, tháºm chà trÆ°á»c giá» nó chá» nói và i câu vá»i ngÆ°á»i khác giá»i. Sá» dÄ© chúng ta cảm thấy nó thÃch con vì con là cô nÆ°Æ¡ng duy nhất mà nó nói muá»n cÆ°á»i. Dù Äây là hiá»u lầm nhÆ°ng nghÄ© kỹ thì con cÅ©ng Äã có duyên hÆ¡n những cô nÆ°Æ¡ng khác.â Liá»
u Ngá»c NhÆ° cụp mắt lại, Giang Nhu biết nà ng không cam tâm bèn nói, âTa không phải muá»n con dá» dà nh cho nó vui vẻ, ta chá» hy vá»ng con Äừng tá»± là m khó bản thân. Con hãy thá» tìm hiá»u Äứa nhá» nà y, nếu chấp nháºn nó, cảm thấy nó không phải hoà n toà n vô nÄng thì con má»i có ÄÆ°á»ng Äi tiếp. Nếu trong lòng con Äã nháºn Äá»nh nó là Äứa vô phÆ°Æ¡ng cứu chữa rá»i chán ghét, oán háºn nó thì con Äá»nh sẽ là m gì Äây? Chẳng lẽ tháºt sá»± muá»n nhá»t mình trong phòng cả Äá»i sao?â âNếu là m thế tháºt, con sẽ gây khó dá»
cho chÃnh mình.â Giang Nhu thá» dà i, âNhÆ° váºy thì ấm ức của con sẽ không chấm dứt, cuá»c Äá»i con cÅ©ng chá» trôi qua má»t cách buá»n bã.â Liá»
u Ngá»c NhÆ° khóc không thà nh tiếng, Giang Nhu gượng gạo tiếp tục, âTa cÅ©ng chẳng trông mong hai Äứa thÃch nhau; ta có thá» hiá»u nếu con không thÃch nó. Song ta hy vá»ng con Äã Äến Cá» phủ thì hãy cá» gắng sá»ng tá»t, giúp Äược gì ta sẽ giúp. Cá»u TÆ° Äã Äi Xuân Phong Lâu, Äây là mâu thuẫn Äầu tiên của hai con. Hôm nay con lá»±a chá»n thế nà o, muá»n là m gì, sẽ quyết Äá»nh con ÄÆ°á»ng tÆ°Æ¡ng lai cho hôn sá»± của cả hai. Con có thá» bà n bạc kế hoạch của mình vá»i ta.â Liá»
u Ngá»c NhÆ° nghe xong, cả ngÆ°á»i Äá»u run rẩy. Xuân Phong Lâu⦠Ngà y thứ nhất sau tân hôn hắn Äã vác mặt tá»i Xuân Phong Lâu! Hắn còn muá»n giữ thá» diá»n cho nà ng không? Äây là hắn muá»n toà n DÆ°Æ¡ng Châu chê cÆ°á»i nà ng! âCá» phu nhân nói sẽ giúp ta, váºy ngà i muá»n giúp thế nà o?â âCái Äó tùy thuá»c và o con muá»n ta giúp gì?â âNếu ta muá»n phu nhân ngay láºp tức mang Cá» Cá»u TÆ° vá» rá»i trừng phạt tháºt nặng thì sao?â âÄược,â Giang Nhu chả há» do dá»± Äáp. Môi Liá»
u Ngá»c NhÆ° khẽ run, Giang Nhu chÄm chú nhìn nà ng, âCòn gì nữa không?â âCá» phu nhân,â Liá»
u Khá»c NhÆ° khà n khà n há»i, âÄây là nhi tá» của ngà i, ta không hiá»u sao ngà i lại giúp ta.â âNgá»c NhÆ°,â Giang Nhu giÆ¡ tay vén tóc sau tai, âta Äã nói rá»i, ta muá»n kết thân chứ không muá»n kết thù. Cá»u TÆ° là m váºy là sai, ta sẽ không thiên vá». Mặc ká» nguyên nhân ban Äầu là trá»i xui Äất khiến hay lừa Äảo cÅ©ng Äược, cô nÆ°Æ¡ng Äã Äược nâng tá»i nhà ta là m thiếu phu nhân Cá» phủ thì ta sẽ dùng má»i cách khiến Äoạn nhân duyên nà y phát triá»n theo hÆ°á»ng tá»t Äẹp. Äá»i ngÆ°á»i Ãt nhiá»u sẽ luôn gặp trục trặc, chuyá»n duy nhất chúng ta có thá» là m là và o lúc khó khÄn thì chá»n con ÄÆ°á»ng tá»t nhất Äá» Äi.â âNói tháºt lòng, ta thấy con gả và o Cá» phủ chá» có thá» tá»t hÆ¡n chứ chả thá» kém hÆ¡n so vá»i gả và o Diá»p gia. Vá»i Äiá»u kiá»n con nguyá»n ý sá»ng tá»t. TÃnh ta vá»i công công phóng khoáng, con không cần quá tuân thủ quy củ. Nếu mai sau con muá»n quản lý ná»i trạch, kinh doanh, Äá»c sách, ta Äá»u có thá» chá» dẫn. Vá»i tÃnh cách của Cá»u TÆ°, nếu chÆ°a hÆ°u con thì tuyá»t Äá»i sẽ không nạp thiếp nên háºu viá»n dÄ© nhiên yên á»n. Mà tÃnh nó ngây thÆ¡, nó thà nh thân xong lại Äi Xuân Phong Lâu chắc là vì không rõ tình cảnh của con, chá» nghÄ© phụ thân nó hợp tác vá»i con lừa nó. Nó muá»n chá»c tức phụ thân nhÆ°ng lại không hiá»u ná»i khá» của con. Chá» cần con nói rõ ná»i khá» của mình cho nó, nó sẽ gánh vác trách nhiá»m và thay con nghÄ© cách.â âCon Äừng vá»i quyết tâm phủ nháºn hôn sá»± nà y.â Giang Nhu bình thản nói, âÃt nhất con hãy thá» tìm hiá»u má»t chút Cá»u TÆ° là ngÆ°á»i thế nà o.â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 ChÆ°Æ¡ng 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177
Chương sau