hiếp Chính Vương cực kỳ hào phóng
Đêm nay Hiền Vương Thúc Uẩn vừa về tới, chưa kịp nghỉ ngơi đã thẳng đến hoàng cung, trực tiếp cho dừng xe ngoài cửa cung.
Thúc Thận Huy tự mình đón Hiền Vương từ cửa cung vào Văn Lâm các. Lý Tường Xuân dẫn bọn Trương Bảo dâng nước nóng khăn mặt các thứ lên. Thúc Thận Huy phủi tay, ông hiểu ý, đưa người lui ra, nhẹ khép cửa.
Thúc Thận Huy đỡ Thúc Uẩn ngồi vào chỗ, tự tay vắt khăn nóng cho ông, hai tay dâng lên.
“Tuổi của Hoàng bá phụ vốn nên nghỉ ngơi dưỡng thọ, hưởng thụ con cháu phụng dưỡng, giờ vẫn phải không màng đến tuổi cao, bôn ba mệt nhọc, chỉ tại cháu vô năng. Cháu thật muôn phần hổ thẹn, thật lòng vô cùng cảm kích.”
Hiền Vương khoát tay, “Người một nhà không cần nói hai lời, Tam Lang tận tâm tận lực vì triều đình, còn ta chẳng qua cũng chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, nói gì mệt nhọc! Huống hồ, đây cũng là việc tự ta muốn làm, đừng nói thế!” Nói xong nhận khăn lau mặt rồi tay, lại vội vàng uống một ngụm trà Thúc Thận Huy châm một bên, lập tức vào chủ đề chính.
“Sao Cao vương lại bạo bệnh đột ngột bỏ mình?” Mở miệng ông liền hỏi cháu. Đây cũng là nguyên nhân ông không chờ kịp muốn gặp mặt ngay trong đêm.
Vừa hỏi xong, thấy đứa cháu không trả lời, chỉ đi đến trước mặt mình yên lặng làm lễ tạ lỗi, liền hiểu.
Trên đường về, ông nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đã đoán trước, song đúng lúc này, lòng vẫn nhảy đánh bộp, chùng xuống.
“Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-tuong-quan/245581/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.