Chương trước
Chương sau
Lúc Thẩm Lãnh trở về nhìn thấy Trần Nhiễm ngồi trong bãi đất hoang dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cũng không biết đang làm gì, hắn đi đến phía sau Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Ngươi lại dám đi ị ngoài đồng sau lưng ta?"

Đây là một mảnh đất trống bên bờ sông, cỏ dại tươi tốt, chỗ Trần Nhiễm ngồi là một gò đất nhô cao, có một cái hố, bên trong truyền tới tiếng ư ử.

"Ta nghĩ bên trong có một con sói con." Trần Nhiễm quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nghe thử tiếng kêu kia đi, giống như sói."

"Ngươi đã gặp sói chưa?"

"Chưa."

"Ngươi đã nghe tiếng sói kêu chưa?"

"Cũng chưa."

Thẩm Lãnh trợn trắng nhìn Trần Nhiễm một cái: "Chẳng qua là một ổ chó hoang thôi."

Hắn ngồi xuống nhìn nhìn vào trong lỗ, đúng lúc này một bóng đen thình lình từ bên trong lao ra, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta cả kinh trong lòng, nếu đổi lại là người khác thì không có khả năng né tránh, nhưng Thẩm Lãnh lại ngay lập tức ngửa ra sau, sau đó lập tức túm lấy thứ đang lao ra với tốc độ ánh sáng.

Một đôi mắt đỏ thẫm ở ngay trước Thẩm Lãnh mặt.

Đó quả thật là một con chó hoang, hơn nữa không lớn, nhìn có vẻ cũng chỉ mấy tháng, nhưng vẻ hung ác trong cặp mắt kia lại làm cho người ta tê rần da đầu, cho dù là sói cũng chưa chắc có ánh mắt như vậy.

Thẩm Lãnh bóp cổ con chó hoang kia, con chó nhỏ trong tay hắn không ngừng giãy giụa.

"Mẹ nó làm ta sợ muốn chết, một con chó nhãi nhép sao lại hung ác như vậy."

Lúc nãy Trần Nhiễm bị sợ tới mức ngồi bệt mông xuống đất, phủi phủi đất trên mông, đứng lên: "Quật chết đi, thứ này nhìn không cát lợi, nhìn dáng vẻ không chừng ăn cái gì đó mới lớn như vậy."

Bàn tay đang siết cổ con chó nhỏ của Thẩm Lãnh phát lực, con chó nhỏ kia lập tức tru lên, màu đỏ sậm trong mắt dần dần tiêu tan, thay vào đó là sự sợ hãi, trong ánh mắt nó nhìn Thẩm Lãnh đã xuất hiện ý tứ cầu xin, Thẩm Lãnh không khỏi mềm lòng, vì thế tay buông lỏng hơn một chút.

Trần Nhiễm đá hai cước đánh sập cái ổ chó kia, một mảng lớn sụp xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy những mảnh xương vụn, còn có một ít da lông.

"Mẹ nó, nó ăn cái gì để sống!"

Trần Nhiễm sắc mặt lập tức liền thay đổi.

"Đừng đi nghĩ nữa."

Thẩm Lãnh xách con chó nhỏ kia đứng lên, chung quanh dường như có một mùi hôi thối, hắn đi một vòng trong bụi cỏ xung quanh, ở chỗ cách ổ chó không đến 30 mét tìm thấy một cái xác chó hoang đã hư thối nặng nề, hình thể rất lớn, lớn gần gấp đôi chó nhà bình thường.

"Chắc đây là con chó mẹ đó."

Trần Nhiễm bịt mũi: "Đẻ một ổ chó con, lúc ra ngoài tìm thức ăn không biết sao đã chết ở bên ngoài, theo lý mà nói trong ổ chó nên có mấy con chó hoang nhỏ, bây giờ chỉ còn lại một con này... Nó mạng lớn, hay là nó ngoan độc?"

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Quật chết nó đi, ta không thích thứ này."

Thẩm Lãnh nhìn con vật nhỏ đang kêu ư ử trong tay, trầm mặc một lát rồi khẽ lắc đầu: "Lúc nãy ngươi nói đúng, đây là vận khí của nó... Nuôi chơi đi."

Hắn ném con chó nhỏ màu lông đen nhánh kia xuống đất, con chó nhỏ kia theo bản năng muốn chạy vào trong ổ chó, Thẩm Lãnh nhìn nó lẩm bẩm nói: "Nếu ngươi đi theo ta, đó là duyên phận của ta và ngươi."

Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh đi về nhà, Trần Nhiễm bịt mũi đi theo phía sau, kết quả Thẩm Lãnh đi một đoạn, bẻ gãy một cành cây rồi quay trở lại, dùng cành cây kia khều thi thể con chó đã hư thối đến chỗ ổ chó mà chôn.

Con chó nhỏ màu đen kia trốn trong ổ chó run cầm cập, rúc mìnhtrong đó thỉnh thoảng lén ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh bọn họ một cái, sau đó lại nhìn về phía thi thể con chó bị chôn vùi, mắt nó lại hơi ươn ướt.

Thẩm Lãnh đi trở về, Trần Nhiễm vừa đi vừa nói: "Cũng chỉ có ngươi thiện tâm... May là con chó con kia không có đi theo, chó đen à, người ta đều nói chó đen không cát lợi, hơn nữa ngẫm lại là biết nó là sống sót như thế nào, một ổ chó con chỉ còn lại mỗi nó..."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Cũng là đáng thương, đừng nghĩ lại nữa."

Hai người rời khỏi khu đất hoang trở lại con đường đi vào trấn, sau khi đi mấy bước chợt nghe phía sau có tiếng động rất nhỏ, Thẩm Lãnh dừng chân quay đầu lại, con chó đen đi theo phía sau hắn xa xa sợ hãi dừng lại, xoay người chui vào trong bụi cỏ không dám đi ra.

Thẩm Lãnh khẽ thở dài một tiếng tiếp tục đi về phía trước, trong trấn có mấy con chó lang thang đuổi theo một con gà từ trong ngõ lao tới, Trần Nhiễm mắng một tiếng, nhặt một viên gạch dưới đất lên định đập, một con chó lang thang trong đó nhe răng về phía hai người bọn họ, Thẩm Lãnh ánh mắt lạnh đi, con chó lang thang kia đang muốn lao lên lại đứng khựng lại.

Đúng lúc này một bóng đen nho nhỏ từ phía sau Thẩm Lãnh xông đến, chắn trước người Thẩm Lãnh phát ra tiếng gầm gừ với con chó to kia, Thẩm Lãnh tò mò nhìn con chó đen nhỏ này, không nhịn được bật cười.

Năm đó, khi Thẩm Lãnh lao vào dòng nước sông Nam Bình cũng rất nhỏ, nhưng lại phấn đấu quên mình.

Chó đen nhỏ lại không hề sợ con chó lang thang có hình thể lớn hơn nó rất nhiều, thế mà lại gầm một tiếng xông lên, cũng không biết con chó lang thang kia là bị con chó đen nhỏ này dọa hay là bị ánh mắt của Thẩm Lãnh dọa, quay đầu bỏ chạy.

"Về đây đi."

Thẩm Lãnh gọi một tiếng, con chó đen nhỏ kia dường như nghe hiểu không còn đuổi theo nữa, ngoe nguẩy cái đuôi trở lại ngồi bên chân Thẩm Lãnh. Nhìn nó có vẻ rất gầy yếu, nhìn nó như vậy là biết nhất định đói bụng đã lâu, nhưng vừa rồi lúc chắn trước người Thẩm Lãnh đã có một khí thế giống như dã thú vậy.

Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm đi ở phía trước, chó đen nhỏ lắc lư đi theo phía sau, sau khi đến cửa nhà Thẩm Lãnh nói một tiếng chờ ở đây không được vào cửa, con chó đen nhỏ kia lại thật sự ngồi bất động ở đó, có lẽ chỉ là suy yếu đến mức đi không nổi nữa, cũng có lẽ là một ý trời.

Thẩm Lãnh đi vào đặt đồ xuống, lấy một thùng nước đi ra tắm rửa cho chó đen nhỏ, Trà gia ngồi ở cửa tò mò nhìn: "Đây là nhặt được từ chỗ nào thế? Bẩn quá, nhưng nhìn cũng rất thú vị."

Thẩm Lãnh tắm cho chó đen nhỏ hai lần phát hiện trong lông chó đã có ít rận, cái này là tắm không hết được, vì thế tìm cái kéo cắt hết lông chó, tìm chút thuốc bột trong nhà ra rắc lên người nó.

Lúc ăn cơm Thẩm Lãnh làm một bát canh thịt băm đặt trong viện, hướng ra bên ngoài gọi một tiếng con chó nhỏ kia mới dám vào trong viện, nhìn nó ăn hiển nhiên là đói bụng lắm.

Thẩm Lãnh rót đầy một chén rượu cho Thẩm tiên sinh và Trần đại bá: "Sau khi nghỉ phép ta cùng Trần Nhiễm phải đi thành Trường An một chuyến, hộ tống một thuyền chở hàng của phủ chức tạo Giang Nam, phỏng chừng gần hai tháng mới trở lại."

Thẩm tiên sinh gật đầu nói: "Trang Ung vẫn chăm sóc ngươi, công việc này không có gì nguy hiểm nhưng sẽ ghi vào quân công, đi đi, sau khi tới Trường An đi dạo thoải mái, lần trước đi các ngươi cũng chưa xem thử thành Trường An rốt cuộc như nào."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia, nhướn mày.

Trà gia bĩu môi: "Huynh đi dạo thì đi dạo, thành Trường An phồn hoa, đừng lạc đường."

Trần Nhiễm cười: "Đúng thế, Lãnh Tử đã nói rồi, lần này đi Trường An phải tìm hiểu thanh lâu cho biết."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cúi đầu ăn cơm.

Trà gia gật đầu: "Lãnh Tử tuổi cũng không còn nhỏ, đi thanh lâu cũng là việc nên làm."

Nàng đứng dậy trở về phòng của mình, không bao lâu đã cầm túi tiền nhỏ trở lại đặt trước mặt Thẩm Lãnh: "Ra ngoài đừng không nỡ tiêu tiền, tìm một người tốt."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu: "Đến mùa đông rồi à, lạnh quá..."

Trà gia bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Trước đó tiên sinh nói, dạy huynh và dạy ta không khác nhau lắm, đều là bản lĩnh giống nhau, ngoại trừ một phần là nam nhân mới có thể học, nghĩ chắc một phần này chính là..."

Nàng nhìn sang Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh nhìn lên bầu trời: "Trăng mười lăm tròn quá."

Trà gia: "Hôm nay mồng tám."

Thẩm tiên sinh: "Trăng sáng mười lăm mồng tám thì tròn, thật tốt."

Trần Nhiễm cúi đầu nói: "Trăng có sáng mờ tròn khuyết, người có sớm tối họa phúc..."

Chó đen nhỏ ngẩng đầu nhìn trăng sáng: "Ư, ư ử!"

Sau khi ăn cơm xong Thẩm Lãnh cùng Trà gia hai người sóng vai nhau đi dạo bên bờ sông, lúc này đã gần đến đêm khuya, bốn phía vô cùng yên tĩnh, nhưng trăng tối nay quả thật vô cùng sáng, nếu không thì Thẩm Lãnh bọn họ cũng sẽ không nhặt được chó đen nhỏ.

"Ta nhìn ra được huynh có chuyện chưa nói."

Trà gia vừa đi vừa nói: "Tiên sinh nói, nam nhân giấu chuyện nguy hiểm đi không cho nữ nhân biết, chính là sợ nữ nhân lo lắng cho mình, nhưng... Nữ nhân đều là kẻ ngốc sao? Cái gì cũng nhìn không ra? Càng như vậy, sẽ càng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung."

Thẩm Lãnh cười trả lời: "Cũng là không phải là chuyện gì nguy hiểm, hơn nữa ta không định để nàng ở nhà."

Trà gia khựng lại, xoay người nhìn sang Thẩm Lãnh, ánh mắt sáng lấp lánh.

Người ta thường nói nhìn mỹ nhân dưới ánh trăng, mỹ nhân đẹp hơn.

Giờ này khắc này Trà gia đẹp như là người trong tranh vậy.

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng: "Ồ... Đừng nghĩ nhiều, ta cũng không phải là vì thời gian dài không được thấy nàng sẽ nhớ, chỉ là nghĩ nàng ở trong cái trấn nhỏ này cũng sẽ cảm thấy bức bối, chi bằng ra ngoài đi thăm thú một chút, lần này thuyền hàng cần hộ tống là vải mới dệt cho những quý nhân trong cung chọn lựa mẫu mã. Tướng quân nói các quý nhân chọn lựa sẽ rất tỉ mỉ, sẽ kéo dài một thời gian, cho nên ta liền không nhịn được mà nghĩ, các quý nhân sống thật vất vả, để chọn được y phục có thể làm cho mình nhìn đẹp hơn mà rất đau đầu, đâu có so sánh được với Trà gia của chúng ta, họ cần y phục để làm cho bản thân trở nên xinh đẹp hơn một chút, mà Trà gia sẽ khiến mỗi một bộ y phục đều trở nên đẹp hơn."

Trà gia đầu tiên là cười cười, ánh sáng trong ánh mắt càng lấp lánh hơn, sau đó hừ một tiếng, đạp bộp một tiếng lên chân Thẩm Lãnh: "Những lời này là học được ở chỗ nào đấy!"

Thẩm Lãnh: "Đau đau, đau... Đâu phải học được, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nàng, những lời này sẽ không tự chủ được mà từ miệng ta nói ra, không khống chế nổi."

Trà gia nhấc chân lên, quay lưng lại không nhìn Thẩm Lãnh, giống như đang tức giận, thật ra là cười đến nỗi sắp chảy nước miếng rồi.

Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Nhưng Trà gia cũng thích y phục đẹp đúng không? Cho nên hôm nay trước khi chia tay tướng quân ta đã xin ông ấy một chuyện, tất cả mẫu mã trên thuyền hàng hộ tống lần này ta đều giữ lại một ít, vẫn chưa có định sẵn đưa vào trong cung cho nên tất nhiên không coi là cống phẩm, các quý nhân phải chọn đi chọn lại, chúng ta không chọn, chúng ta lấy hết."

Trà gia hừ một tiếng: "Với chút bổng lộc đó của huynh mà tiêu xài như thế được? Huynh cũng nói, ta mặc cái gì cũng đẹp, cho nên hà tất phải mua những mẫu vải mới đó, mẫu mã của năm trước nhất định sẽ hạ giá, chờ hạ giá rồi chúng ta đi mua đi."

Nàng cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện khiến nàng cảm thấy mình như là nhặt được bảo bối.

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Mỗi một nữ hài tử đều nên có một tủ y phục thật lớn đựng đầy y phục đẹp, nàng không cần tủ y phục, ta sẽ cho xây cho nàng một cái nhà kho."

Trà gia: "Thủy sư các người có phải có thêm một môn huấn luyện hằng ngày, tên là làm như thế nào để khiến nữ hài tử vui không? Nói đi, có phải huynh đang thực hành môn học mới này hay không?"

Thẩm Lãnh: "..."

Trà gia đưa tay ra giữ chặt tay Thẩm Lãnh: "Đừng dỗ ta vui nữa, ta biết huynh có chuyện không dám nói với ta."

"Đúng thế..." Thẩm Lãnh nhìn Trà gia: "Ta phải đi bắc cương một chuyến."

Trà gia đang tay nắm Thẩm Lãnh đột nhiên siết chặt một chút, sau đó gật đầu: "Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.