Chương trước
Chương sau
Ngày tân binh khảo hạch cũng không phải ngày đặc biệt gì, lật đi lật lại trên hoàng lịch cũng không ra điều gì để dự báo. Trời còn chưa sáng đã có người thức dậy hướng về phía trường tỉ võ vái ba cái, theo những chiến binh kia thấy thì người làm như vậy rất giống trẻ con, bọn họ không thể hiểu nổi tâm trạng khao khát thay đổi hiện trạng gia đình của những người đó.

Khấu đầu vái ba cái, đương nhiên cũng chẳng ích gì.

Mỗi lần tới ngày này, cơm sáng của doanh tân binh đều rất thịnh soạn, đại bộ phận đều ăn ngấu nghiến, nghĩ ăn nhiều một chút thì sức lực sẽ lớn hơn một chút.

Thẩm Lãnh ăn bảy phần cơm xong thì buông bát đũa xuống, bảy phần no, đủ rồi.

Dương Thất Bảo vừa sáng sớm đã đặc biệt đến cổ vũ hắn, ngược lại còn có vẻ như căng thẳng hơn cả Thẩm Lãnh. Còn về Thẩm Lãnh, trong đầu chỉ toàn nghĩ sáng sớm ngày mai là có thể gặp Trà gia rồi, Trà gia thật đẹp.

Bắt đầu từ lúc leo lên thuyền của thủy phỉ vào mấy năm trước, hắn đã phát hiện mình càng gặp chuyện lại càng bình tĩnh, sau này đã không cảm thấy ra sao nữa, nhưng có mấy người có thể đạt được kiểu tố chất tâm lý này?

Doanh tân binh trường kỳ chưng binh, hơn nữa cho dù là tân binh mới đến hôm qua cũng có tư cách tham gia khảo hạch, chỉ cần thông qua là có thể nhận được tư cách chiến binh, đây là lời hứa do đích thân Trang Ung đưa ra.

Khảo hạch tân binh tổng cộng phân thành ba phần, phần thứ nhất là khảo hạch thể năng, bao gồm vác nặng mười dặm, tốc độ leo thang dây năm mét, khả năng bật cao, vân vân. Phần thứ hai chia thành kiểm tra các kỹ năng cơ bản, bao gồm cung tên, đao thuật, quyền thuật, vân vân. Phần thứ ba thì là tỉ võ, hạng mục này tàn khốc nhất.

Người nào thông qua cả hai phần khảo hạch trước là có thể trở thành chiến binh, số người không hạn chế, người nào không thông qua khảo hạch ba tháng liên tiếp sẽ bị mời ra khỏi quân doanh. Đối với mỗi một tân binh mà nói khảo hạch chính là long môn, cũng có thể là quỷ môn quan đầu tiên của đời người, còn về người vào hạng mục tỉ võ quyết định thì tương lai sẽ có địa vị trong hàng ngũ chiến binh.

Các doanh đội nhập trường theo thứ tự của doanh tân binh đưa ra, Thẩm Lãnh bọn họ được phân đến tiến hành khảo hạch thể năng trước. Bởi vì số người quá nhiều nên tân binh được chia thành hai nhóm, một nhóm đi tiến hành khảo hạch thể năng trước, một nhóm đi tiến hành khảo hạch kỹ năng cơ bản, sau đó đổi lại, cuối cùng hai nhóm rút thăm để tiến hành tỉ võ.

Mỗi lần khảo hạch liên tiếp ba ngày, trên cơ bản thì hai mục khảo hạch đầu chỉ trong một ngày là có thể hoàn thành, mục tỉ võ thì ít nhất phải chiếm thời gian hai ngày, bởi vì không chỉ là thi đấu võ nghệ cá nhân, sẽ còn có thi đấu đội năm người và đội mười người, nhưng kiểu thi đấu đoàn đội này cần phải tự báo danh, thường thì số người tham gia đều không nhiều.

Thẩm Lãnh đi theo đội ngũ đến trường thao luyện, các loại khí giới cần thiết cho khảo hạch đều đã sắp đặt chỉnh tề.

Mục đầu tiên là khóa đá, nhẹ nhất là 25 cân, tăng dần thêm 12 cân rưỡi mỗi cái, cái khóa đá lớn nhất nghe nói là 150 cân, từ khi thủy sư thành lập đến nay cũng chưa từng có ai nhấc nổi. Chiếu theo quy định do Trang tướng quân chế định, người nào có thể nhấc nổi 75 cân là hợp lệ.

Mặc kệ có chịu thừa nhận hay không, thật ra có một số chuyện có thể làm được hay không cũng không liên quan quá lớn đến nỗ lực sau này. Ví dụ như khóa đá trên 100 cân, có người trời sinh đã có thể nhấc nổi, có người khổ luyện năm năm, mười năm cũng chưa chắc đã làm được.

Kiểm tra tiến hành theo thứ tự do đội chính của các doanh trong doanh tân binh tự chế định, ngày hôm qua đã định xong thứ tự sắp xếp rồi, Thẩm Lãnh xuất trận thứ 16 tại bản doanh.

Những đội chính này đều là lão binh trong các chiến binh, các loại năng lực đều cực mạnh, hơn nữa quyền lợi của đội chính doanh tân binh lớn hơn quyền lợi của đội chính doanh chiến binh nhiều, phụ trách huấn luyện và trật tự cho 120 tân binh trong doanh tân binh.

15 người xuất trận trước đó trên cơ bản cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, đúng quy tắc, đều trực tiếp lựa chọn khóa đá 75 cân, trong đó có 13 người thành công trong một lần, hai người khác cũng đã nhấc lên được trong lần thứ hai. Không ai dám vận hết sức trong mục đầu tiên nên chỉ cần có thể đạt tiêu chuẩn là được.

Khi mới đến lượt Thẩm Lãnh, Đỗ Uy Danh đứng phía sau hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nghe đồn ngươi rất tự phụ, ta muốn thi với ngươi thử xem."

Thẩm Lãnh quay đầu liếc gã ta một cái, không để ý, cất bước đi chuẩn bị vào trường, nhưng Đỗ Uy Danh lại dường như không định cứ bỏ qua cho hắn như vậy, ở sau lưng hắn châm chọc: "Ta còn nghe nói ngươi đi cửa sau của đội chính đội đốc sát Dương Thất Bảo vào doanh tân binh, khảo hạch này bất kể ngươi có qua hay không qua, ngươi đều sẽ vào chiến binh. Ta chỉ cảm thấy bất phẫn thay cho các huynh đệ, bọn họ cực khổ vất vả dựa vào bản lĩnh mà vào, còn ngươi lại móc nối quan hệ để vào, ngươi không cảm thấy đỏ mặt ư?"

Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng, quay người nhìn về phía Đỗ Uy Danh: "Mặc dù ta biết ngươi đây là kích tướng, nhưng ta vẫn không định thi gì với ngươi, theo ta thấy thi đấu mà không có tiền đặt cược thì chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa ngươi cũng rất nghèo."

Hai từ "rất nghèo" giống như con dao đâm vào lòng tự tôn của Đỗ Uy Danh, trong lòng gã ta vốn dĩ hơi thấp thỏm bất an nhưng đã bị câu nói này chọc cho lửa giận phun ra ngoài.

"Vậy ngươi nói cược cái gì?"

Thẩm Lãnh: "Con người ta đặc biệt hiền hòa, chỉ cần thứ ngươi có thể lấy ra cược, ta cảm thấy phân lượng không tệ thì đều có thể."

Đỗ Uy Danh nghĩ một lúc lâu mới rặn ra một câu: "Nếu như ngươi thắng, sau này ở trong doanh ngươi xuất hiện chỗ nào thì ta sẽ tránh đi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Thật ấu trĩ quá…"

Hắn đi về phía cái khóa đá 75 cân, Đỗ Uy Danh cuống lên: "Ai thua người đó quỳ xuống gọi cha!"

Thẩm Lãnh chẳng thèm để ý đến gã ta.

Ở trong doanh tân binh, Đỗ Uy Danh trước nay nói một không nói hai, bởi vì bản thân gã ta võ nghệ cao cường, cơ thể cường tráng, phần lớn tân binh đều sợ gã ta, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác coi thường như vậy, cũng bị bức đến sốt ruột rồi. Gã ta bước qua ngăn cản Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi nói cược cái gì?"

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Con người ta tương đối thực dụng, thích tiền."

Đỗ Uy Danh nói: "Quân bổng một năm tới, cược hay không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta chưa từng bỏ ra cái gì cho lợi ích không nhìn thấy, ta vừa mới nói rồi, ta tương đối thực dụng."

Đỗ Uy Danh bị bức đến cuống quít, bất ngờ lấy từ trong ngực ra một miếng vàng nguyên chất: "Cái này có được không!"

Hôm qua gã ta chạy về nhà một chuyến, để lại cho cha mẹ phần lớn tiền tài mà Mộc Tiêu Phong đưa cho gã ta, còn bản thân thì tham lam để lại một đĩnh vàng, để lúc ra ngoài bất ngờ sẽ không có tiền ăn cơm, lúc này một sự kích động xông lên đầu, gã ta đâu còn quản được nhiều như vậy.

Thẩm Lãnh nhìn thấy đĩnh vàng kia, trong lòng đã hiểu được, người như Đỗ Uy Danh làm sao có thể có đĩnh vàng chứ? Thứ quý trọng như vàng này, nói bách tính bình thường cả đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy cũng không quá, thứ này tất nhiên chỉ có thể là Mộc Tiêu Phong cho gã ta.

Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn đĩnh vàng kia: "Cái này thì phân lượng cũng đủ rồi, nhưng cũng chỉ có thể cược một hạng mục khóa đá thôi."

Đỗ Uy Danh thầm nghĩ ngày mai trên đài tỉ võ sẽ phế ngươi rồi, hôm nay ép khí thế của ngươi xuống trước rồi nói sau: "Ngươi tưởng ngươi có thể thắng được?"

Thẩm Lãnh: "Nếu ngươi đã tự tin như vậy, chi bằng ngươi thi trước?"

Người phụ trách ghi chép và giám khảo bên này sắc mặt lạnh đi: "Hai người các ngươi lảm nhảm làm gì hả? Không muốn khảo hạch thì cút ra, để người sau lên."

Đỗ Uy Danh nói: "Ngươi mau đi, ta chỉ cần nhấc nổi phân lượng nặng hơn ngươi là đủ rồi."

Thẩm Lãnh: "Ta cứ không đi."

Đỗ Uy Danh chau mày: "Số của ngươi ở trước, tại sao ngươi không đi."

Thẩm Lãnh: "Bởi vì ta không biết xấu hổ."

Quan giám khảo hơi tức giận: "Có phải đều không muốn thi nữa không?!"

Thẩm Lãnh giơ tay lên lớn tiếng nói: "Báo cáo, giày của ta có vấn đề, cần chỉnh lý, xin số 17 thi trước."

Quan giám khảo khoát tay vẻ không kiên nhẫn: "Số 17, Đỗ Uy Danh, lên trường!"

Đỗ Uy Danh thầm nói người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Nhưng suy nghĩ lại một chút, mình chỉ cần nhấc được một trọng lượng mà Thẩm Lãnh tuyệt đối không thể nhấc được, bất luận Thẩm Lãnh có không biết xấu hổ đến mức nào cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Gã ta rất tự tin về thực lực của mình, doanh tân binh có hơn ngàn người, nếu gã ta nói mình là thứ hai thì ai dám nói là thứ nhất?

Đỗ Uy Danh bước nhanh đến, quét mắt nhìn dãy khóa đá kia một cái, đi thẳng đến đứng bên cạnh cái khóa đá 100 cân kia, hành động này khiến ánh mắt của quan giám khảo lóe sáng. Quan giám khảo sớm đã nghe nói Đỗ Uy Danh là người lợi hại nhất doanh tân binh, 15 người trước đó biểu hiện chỉ vừa đủ quy cách, ông ta cũng cảm thấy hơi nhàm chán, lúc này Đỗ Uy Danh trực tiếp muốn nhấc khóa đá 100 cân, hôm nay cũng coi như có chút chuyện thú vị rồi.

Ông ta không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Thẩm Lãnh và Đỗ Uy Danh, nhưng hiển nhiên hai người muốn thi đấu, một ngày nhàm chán như hôm nay cuối cùng cũng sắp có chút cải thiện rồi.

Quan giám khảo cười cười với Đỗ Uy Danh, ánh mắt vui mừng. Sau khi Đỗ Uy Danh nhìn thấy, trong lòng tăng thêm vài phần dũng khí, cúi đầu liếc nhìn cái khóa đá 100 cân kia, trong lòng đột nhiên nhớ đến Thẩm Lãnh chính là người có thể chạy mười vòng quanh quân doanh, mặc dù sức bền và sức mạnh chưa chắc có liên quan trực tiếp, nhưng vẫn không thể sơ xuất được.

Thế là gã ta lại bước một bước lớn sang bên cạnh, bên cạnh là khóa đá 112 cân rưỡi, sau khi đứng vững, gã ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh cười cười, trong ánh mắt toàn là sự khiêu khích.

Sau đó gã ta phát hiện thấy Thẩm Lãnh lại không nhìn gã ta, mà đứng ở đó bấm đầu ngón tay tính toán gì đó. Gã ta ho khan mấy tiếng, Thẩm Lãnh mới nhìn qua, sau đó gật gật đầu với gã ta, ý nghĩa giống như là "tiểu bằng hữu ngươi cố lên nhé".

Thẩm Lãnh đang tính đĩnh vàng kia của Đỗ Uy Danh rất lớn, hình như có hai mươi lượng, hai mươi lượng vàng đổi ra thành bao nhiêu bạc? Gần như có thể đi mua hai bộ trang sức đẹp cho Trà gia, mua một cái trâm đi, nhiều năm như vậy mà Trà gia chỉ có một cái trâm đó… Mua thêm hai bánh trà cho tiên sinh nữa. Gần đây tiên sinh sống càng ngày càng tiết kiệm, Trang tướng quân nói ông ấy không biết xấu hổ, nhưng Thẩm Lãnh biết chỉ là vì mấy năm nay đều chỉ tiêu tiền mà không có kiếm được tiền, cho nên làm sao tiên sinh có thể không tiết kiệm được?

Lại nghĩ đến một năm mới đi theo tiên sinh, vì số bạc mà Trà gia thưởng người khác, tiên sinh có thể chặt đứt một ngón tay của mình, Thẩm Lãnh không kiềm được mà thấy đau đớn trong lòng.

Nghe nói nhà tiên sinh là đại hộ nhân gia, Thẩm gia thành Hoài Viễn cũng là danh môn vọng tộc, thời gian trước tất nhiên sống rất hưởng thụ, từ kiểu phong độ của tiên sinh là có thể nhìn ra tầng lớp ông ấy từng sinh sống, nhưng bây giờ ngay cả tiền mua một chút lá trà cũng phải tính toán.

Đương nhiên Đỗ Uy Danh không biết Thẩm Lãnh đang nghĩ những điều này, nếu biết thì có thể sẽ tức thổ huyết mất.

Gã ta chỉ thấy dáng vẻ không hề quan tâm của Thẩm Lãnh, trong lòng liền cảm thấy không ổn lắm, thế là lại bước sang một bước, đến bên cạnh cái khóa đá 125 cân. Vừa định nhấc, phát hiện thấy ánh mắt của Thẩm Lãnh chăm chú nhìn cái khóa đá 150 cân ở bên cạnh, gã ta không hề do dự bước hai bước đến bên cái khóa đá 150 cân, cắn răng nói mình phải liều thôi.

Quan giám khảo cười, tay đang cầm bút cũng hơi run run, kỷ lục đó, đây là sắp phá kỷ lục rồi đó.

Đỗ Uy Danh kéo căng lưng, cầm lấy khóa đá đột nhiên phát lực, hét lên một tiếng khiến sức chú ý của tất cả mọi gần đó đều bị thu hút qua, nhìn thấy Đỗ Uy Danh thế mà lại thực sự nhấc được khóa đóa 150 cân, một tràng tiếng hoan hô lập tức bạo phát. Đỗ Uy Danh đang nâng khóa đá nhưng không vội đặt xuống, mà quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh một cái vẻ khiêu khích, sau đó giật mình… không ngờ Thẩm Lãnh đã đến bên cạnh gã ta rồi.

Chỉ thấy tên kia đi đến với vẻ mặt chẳng để tâm, hai tay túm lấy đai lưng của Đỗ Uy Danh nhấc lên trên, nâng Đỗ Uy Danh lên hạ xuống, nâng lên hạ xuống, nâng lên hạ xuống, ba lần như vậy…

Sau đó tên kia hết sức ti tiện trực tiếp thò tay vào trong ngực Đỗ Uy Danh lấy đĩnh vàng ra, nhét vào ngực mình với tốc độ cực nhanh.

Quan giám khảo vẻ mặt đờ đẫn, thầm nói thế này tính là bao nhiêu?

Đỗ Uy Danh muốn đuổi theo Thẩm Lãnh, nhưng bị quan giám khảo bám lấy: "Ngươi nặng bao nhiêu? Mau nói ngươi nặng bao nhiêu?"

Thẩm Lãnh cầm đĩnh vàng đi, sướng rơn lên.

Kết quả còn chưa đi được bao xa đã bị hai binh sĩ của đội đốc sát ngăn lại đưa hắn đến bên đài quan lễ, đề đốc thủy sư khoát tay bảo người bên cạnh lùi ra, giơ tay về phía Thẩm Lãnh: "Giao đồ ra."

Thẩm Lãnh: "Hả?"

"Ngươi cũng biết trong quân doanh có quy định của quân doanh, thứ đó không thể là của bản thân Đỗ Uy Danh, bổn tướng quân phải phái người điều tra, ngươi đưa đồ cho ta trước đã."

Thẩm Lãnh lập tức ôm ngực, vẻ mặt kiên định, ánh mắt cũng kiên định: "Ta dựa vào bản lĩnh thắng được, tại sao phải đưa cho ông?"

Câu nói này khiến Trang Ung ngẩn người, hết sức ngẩn người, ông không khỏi nghi ngờ… trong mắt tên này, mình thật sự là một tướng quân sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.