Chương trước
Chương sau
Thẩm Lãnh phát hiện Trà gia rất thích ăn thịt bò, thế là thầm thề trong lòng rằng sau này nhất định cho nàng ăn thêm mấy lần nữa. Nhưng mà trâu bò cày ruộng không thể giết được, đó là mạng – gốc – con của người trồng trọt, nhưng nếu như thủy phỉ đã giết rồi mình cướp về thì chắc là không vấn đề gì.

Hai hàm răng của Trà gia nhai chóp chép, nhìn thật đẹp mà.

Sau khi ăn cơm Thẩm Lãnh vốn muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nằm trên giường cứ cảm thấy có chuyện gì đó không làm giống như mắc nợ ai đó vậy. Lăm qua lăn lại, cuối cùng hắn vẫn ngồi dậy, đứng tấn dưới ánh trăng.

Trà gia dụi mắt đi từ trong phòng mình ra, lúng búng nói một câu biết ngay ngươi không ngủ được, mặt không biểu cảm treo hai túi cát lên hai cánh tay cho Thẩm Lãnh, sau đó ném mình lên cái ghế nằm bên cạnh cây tùng, giống như sắp ngủ rồi vậy.

Thẩm Lãnh cười, cảm thấy rất hài lòng.

Đêm đã khuya, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Lãnh dùng tư thế đứng chiến dịch chuyển qua, trên hai cánh tay vẫn còn đang treo túi cát, kéo cửa ra cực khó khăn. Người ngoài cửa bị hắn dọa giật mình, còn tưởng đạo nhân đó đã đi Tương Tây học được thủ nghệ khác quay về.

Thẩm Lãnh duy trì tư thế nửa ngồi xổm duỗi thẳng cánh tay, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Xin hỏi ông tìm ai?"

Vị khách ở ngoài cửa là đề đốc thủy sư phủ chức tạo Giang Nam - Trang Ung, sau khi nhận ra Thẩm Lãnh thì cười: "Tiên sinh nhà ngươi có ở nhà không?"

"Vào trong đi." Thẩm tiên sinh đã từ trong phòng đi ra, đứng ở cửa gọi một câu.

Trang Ung mỉm cười gật đầu với Thẩm Lãnh tỏ ý cảm ơn, lúc đi qua bên cạnh Thẩm Trà Nhan còn liếc nhìn thêm mấy cái. Thẩm Lãnh đi theo phía sau ông ta, tư thế bước đi đó thật sự đẹp không tả nổi.

Thẩm tiên sinh mời Trang Ung vào phòng, sau đó bày bộ dụng cụ pha trà, Thẩm Lãnh từ bên cạnh lắc lư lướt qua, dẩu môi đi về giường. Thẩm tiên sinh đứng dậy ôm cái chăn sạch sẽ treo lên cánh tay hắn, Thẩm Lãnh lại lắc lư đi ra ngoài.

Trang Ung cảm thấy ba người này thật thú vị, quá là thú vị.

Thẩm Lãnh ra bên ngoài bỏ chăn lên người Thẩm Trà Nhan, lại lắc lư trở về vị trí đứng tấn lúc đầu của mình.

Trang Ung nhìn hai đứa trẻ ở ngoài cửa sổ cười hỏi: "Ta nghe nói hôm nay Tiểu Trà cô nương suýt nữa đã đánh nhau với giáo úy Mộc Tiêu Phong thủ hạ của ta vì đứa bé đó."

Thẩm tiên sinh: "Đến để hưng sư vấn tội?"

Trang Ung lắc đầu: "Ngươi biết ta không phải dạng người đó, chẳng qua là nhớ đến ngươi không chịu nhận thua ván cờ đó, nếu không khiến ngươi tâm phục khẩu phục thì ta cũng không ngủ yên, nên quyết định qua đây một chuyến."

Thẩm tiên sinh bày bàn cờ xong, nói: "Giết ngươi té cứt té đái."

Trang Ung: "Vẫn thô lỗ như vậy, trước đây lúc ở thành Vân Tiêu không biết bao nhiêu thiếu nữ bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chính bởi vì cái miệng này của ngươi nói toàn lời thô tục của thổ phỉ?"

Thẩm tiên sinh: "Vậy dùng phương thức của người văn nhã các ngươi, té cứt té đái nói thế nào cho dễ nghe một chút?"

Trang Ung: "Ta không phải người văn nhã, ta là một võ phu, thích dùng mấy chữ giết ngươi không còn manh giáp hơn."

Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ: "Thế nào cũng nghe không sảng khoái bằng té cứt té đái."

Trang Ung lại liếc nhìn ra ngoài: "Ta nghe thủ hạ nói, tiểu cô nương này lúc bảo vệ hắn thì dữ lắm, không bao lâu lại là hắn bảo vệ tiểu cô nương, bọn chúng ai chăm sóc ai?"

Thẩm tiên sinh trầm tư giây lát: "Là gà mẹ của nhau."

Trang Ung ngẫm nghĩ năm chữ "là gà mẹ của nhau", sau đó không nhịn được mà bật cười.

Thẩm tiên sinh vẻ mặt chán ghét: "Mấy người giả văn nhã các ngươi thật ít thú vui mà…"

Hai người đấu khẩu xong liền gần như không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng đặt cờ. Lúc ván cờ này chơi được một nửa, Thẩm tiên sinh bỗng nhiên mở miệng: "Lúc đầu ván cờ đó có đặt cược không?"

Trang Ung lắc đầu: "Không có."

Thẩm tiên sinh nói: "Ta muốn thêm đặt cược."

Trang Ung thấy ông trịnh trọng hơn, biết có chuyện quan trọng, cũng ngồi thẳng người: "Ngươi nói."

Thẩm tiên sinh nhìn ra bên ngoài: "Nếu ta thắng, sau này lỡ như xảy ra chuyện gì, ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho hai đứa bọn chúng. Nếu ta thua, coi như ta không nói."

"Được." Trang Ung chỉ đáp lại một từ.

Ván cờ này chơi cực chậm và lâu, chơi đủ một canh giờ rưỡi, cuối cùng Trang Ung nhận thua: "Một ván cờ, hà tất phải chơi liều mạng như vậy?"

Thẩm tiên sinh sắc mặt hơi trắng nhợt: "Nói bừa, ta chỉ dùng ba phần công lực thôi."

Trang Ung cười khổ lắc đầu, đứng dậy: "Ta về trước đây. Các lão nhân thường nói người không biết xấu hổ mệnh thường dài hơn một chút, cho nên ngươi cũng không cần nghĩ lung tung, nếu thật sự… có ngày như vậy, ta ngăn chặn giúp ngươi?"

Thẩm tiên sinh thu từng quân cờ lại: "Cảm ơn, bốn chữ ngăn chặn giúp ta này phân lượng quá nặng, ta không nhận đâu, cất đi, để bọn chúng dùng."

Trang Ung: "Ngươi biết ý muốn của ta mà."

Thẩm tiên sinh: "Chuyện đêm hôm đó, ta sẽ nói cho ngươi nghe, nhưng mà vẫn sớm."

"Lại là vẫn sớm."

Trang Ung quay người rời đi, lúc đến viện tử thì nhìn thấy Thẩm Lãnh đang luyện chém đao, chỉ một động tác, làm đi làm lại cực đơn điệu nhưng hắn lại không thấy phiền chán, từng đao hạ xuống, vị trí chuẩn xác, hai tay ổn định hữu lực.

Thiếu nữ nằm trên ngủ có thể là ngủ bị lạnh, kéo chăn lên trên, Thẩm Lãnh nhìn sang, thế đao thoáng dừng lại.

"Làm gì vậy?" Thiếu nữ trùm chăn kín nửa khuôn mặt hỏi một câu.

Thẩm Lãnh cười, lập tức lại chém đao xuống.

Trước khi Trang Ung ra ngoài đã thầm nghĩ trong lòng, thiếu niên mạnh, tương lai làm sao Đại Ninh có thể không mạnh chứ?

Đến gần sáng Thẩm Lãnh mới bù xong bài tập của một ngày, muốn đi đánh thức Thẩm Trà Nhan nhưng lại không nỡ, thế là hắn chuyển cái ghế nằm vào trong phòng, bản thân hắn quay lại viện tử múc nước giếng tắm rửa, chỉ còn lại không đến hai canh giờ nữa là trời sáng rồi.

Vẫn như thường lệ, khi trời vừa tảng sáng thiếu niên đã thức dậy, gấp chăn xong, rửa mặt, đeo cái giỏ trúc đi ra ngoài mua đến chợ sáng mua thức ăn. Thẩm Trà Nhan nghe thấy có tiếng mở cửa viện vang lên, mở mắt ra nhìn nhìn rồi tiếp tục nằm cuộn tròn trong chăn ngủ, đột nhiên nghĩ đến việc đi mua thức ăn với tên đó liệu có vui lắm hay không?

Nàng ngồi bật dậy, đứng phắt lên, hơi chóng mặt.

Trên con đường nhỏ, Thẩm Lãnh vừa đi vừa lắc lư trái phải rất kỳ quái. Đó là hắn tưởng tượng trong đầu có người tấn công mình, dù sao thì ngoại trừ bọn họ ra cũng không có ai lên núi ở, không sợ bị nhìn thấy.

Rời khỏi đạo quán đến chợ sớm phải đi ba dặm đường núi, xuống núi đi thêm hai dặm nữa mới đến chợ sớm trên trấn. Núi rừng rất rậm rạp, lúc sáng sớm tiếng chim hót trong trẻo vang lên khắp nơi.

Một hán tử bịt mặt từ trên cây nhảy xuống, cầm gậy gỗ đập mạnh xuống lưng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh dường như đang tập trung khua chân múa tay, gậy gỗ đã đến sau đầu hắn rồi.

Thẩm Lãnh thình lình cong lưng về phía trước, gậy gỗ đập mạnh lên cái gùi trên lưng, cái gùi bị đập tan tành, Thẩm Lãnh rên hự một tiếng chúi đầu lao lên trước mấy bước. Hai hán tử bịt mặt từ trong bụi cỏ hai bên đi ra, sau khi dây thừng quấn vào hai chân Thẩm Lãnh thì dùng sức kéo một cái, Thẩm Lãnh lập tức ngã sấp mặt xuống.

Người vừa mới chạm đất, một cây gậy gỗ đập xuống đầu, Thẩm Lãnh lật người né tránh, gậy gỗ đập xuống nền đất, bụi đất bay lên.

Thẩm Lãnh vừa đứng dậy, từ trên cây lại có hai người nhảy xuống, một tấm lưới cá trùm lên người Thẩm Lãnh. Hai người quay quanh Thẩm Lãnh một vòng siết chặt lưới cá, đồng thời kéo về sau một cái, Thẩm Lãnh không tự chủ được ngã sõng soài dưới đất.

Người cầm gậy gỗ đập xuống, Thẩm Lãnh cưỡng hành lật người theo bản năng, một gậy này đập lên vai, đau đến mức hắn phát ra một tiếng rên hự.

Một hán tử ở bên cạnh đạp một cước lên bụng dưới của Thẩm Lãnh, cơ thể Thẩm Lãnh lập tức cong lên, cú đạp này quá nặng nề, Thẩm Lãnh có chút không thở nổi.

"Đánh chết?" Có người hỏi hai từ.

Kẻ cầm gậy gỗ lắc đầu: "Đánh gãy tứ chi, rút gân tay gân chân phế hắn."

Thẩm Lãnh nghe ra giọng nói đó là ai… giáo úy thủy sư Mộc Tiêu Phong.

Không ngờ bọn chúng cả đêm không ngủ, chắc hẳn là đã nghe ngóng rõ sáng sớm mỗi ngày Thẩm Lãnh đều sẽ đi chợ sớm, cho nên đã mai phục ở đây. Quân doanh có kiểm tra đêm, hậu thuẫn của Mộc Tiêu Phong cường ngạnh như vậy đương nhiên có cách khiến người kiểm tra đêm giả vờ không thấy bọn chúng vắng mặt.

Có người cười lạnh lục tìm chủy thủ, hai người khác đi sang muốn giữ chân tay Thẩm Lãnh.

Bị rút gân tay gân chân rồi, cho dù còn sống thì cũng có ý nghĩa gì?

Trên người Thẩm Lãnh bùng lên một luồng lực bạo phát, quấn lưới cá cứng rắn bật dậy, sau đó lao người vào hán tử đang cầm chủy thủ xông ra. Mộc Tiêu Phong khẽ chửi một câu, ở phía sau đá một cước làm Thẩm Lãnh lại ngã nhào.

"Làm nhanh chút, không thể để đồng bọn của hắn nhìn thấy, trong tay kẻ đó có thiết bài Lưu Vương."

"Lỡ như hắn nói ra thì sao?"

"Vậy thì cắt thêm lưỡi của hắn đi!"

Mấy người vội vã trao đổi mấy câu, sau đó lại có người nhào lên muốn đè Thẩm Lãnh xuống.

Hai hán tử cường tráng đè Thẩm Lãnh xuống, một người cưỡng hành kéo cánh tay của Thẩm Lãnh ra, người cầm chủy thủ liền nhắm vào cổ tay Thẩm Lãnh mà cắt.

Bịch!

Hán tử cầm dao bị người khác đạp một cước vào đầu, cổ cũng phát ra tiếng rắc, đổ người sang một bên.

"Ta – đệch – con mẹ - các ngươi!"

Đó là tiếng chửi cực phẫn nộ của thiếu nữ, đâu còn quan tâm đến nho nhã hay không nho nhã, cứ tự nhiên mà chửi ra. Lúc trước Thẩm Lãnh nói một câu "vãi" đã bị nàng quở trách, bây giờ nàng chửi còn thô tục hơn nhiều.

Lúc Thẩm Lãnh giết thủy phỉ, nàng không dám giết người thực sự, cho dù nàng cường đại đến mức nào, cửa ải giết người này cũng không dễ dàng vượt qua.

Nhưng hiện tại, nàng muốn giết người.

Lập tức nhặt thanh chủy thủ dưới đất lên, tốc độ trên tay nhanh như rắn điểm đầu, phập phập phập ba tiếng, trên người hán tử kia đã trúng ba nhát.

Thẩm Trà Nhan bị đánh một gậy vào lưng, quay đầu lại nhìn, cặp mắt đỏ máu kia dọa Mộc Tiêu Phong phải lùi về sau mấy bước… Y không hiểu tại sao mình lại bị ánh mắt của nữ hài tử kia dọa sợ.

Thẩm Trà Nhan lia chủy thủ ép hán tử đang đến gần phải tránh ra, sau đó đi qua túm lấy lưới cá điên cuồng kéo ra, sau khi kéo giãn khoảng cách thì rạch một đao, cắt ra một cái lỗ trên lưới cá.

Thẩm Lãnh đau đến mức choáng váng đầu óc, đứng dậy bảo vệ Thẩm Trà Nhan ở phía sau, giơ tay ra cầm lấy chủy thủ trong tay nàng: "Ở phía sau ta."

Thẩm Trà Nhan đâu có nghe, mấy lần lao lên phía trước đều bị Thẩm Lãnh ngăn cản.

Mộc Tiêu Phong biết hai kẻ này võ nghệ rất mạnh, một thủ hạ bị thương trở về đã không thể ăn nói rồi, hô lên một tiếng đưa người đi rồi bắt đầu rút lui.

Thẩm Lãnh nhón chân một cái xông qua, cánh tay phải nhấc lên, khủy tay đập vào mặt một hán tử, đập cho đầu kẻ này lập tức ngửa ra sau, người bay ra sau hai, ba mét đập vào thân cây.

Một giây sau Thẩm Lãnh đã áp sát Mộc Tiêu Phong đâm liền ba đao, Mộc Tiêu Phong liên tiếp lùi lại, sau đó đập một gậy về phía đầu Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh không lui, nghiêng đầu tránh gậy gỗ, gậy gỗ đập mạnh lên vai hắn nhưng chủy thủy đã lướt qua mặt Mộc Tiêu Phong, khăn đen bị cắt rách, để lại một vết thương kéo dài từ cằm đến huyệt thái dương trên mặt.

Mộc Tiêu Phong đau đến mức hét lên một tiếng nhưng không dám tái chiến, xoay người liền chạy, mấy gã hán tử kia khiêng người bị thương cũng chạy theo. Thẩm Trà Nhan muốn đuổi theo, Thẩm Lãnh giơ tay ngăn cản nàng.

Thẩm Trà Nhan phẫn nộ nói: "Cứ thả đi như vậy à?"

Thẩm Lãnh chỉ chỉ lên vai mình: "Đau."

Thẩm Trà Nhan vội vàng kéo áo của Thẩm Lãnh ra xem thử, trên vai đã sưng lên rất to rồi.

"Không quan trọng." Thẩm Lãnh thu chủy thủ lại, nhặt cái gùi đã hỏng lên: "Chủ yếu là sắp đến giờ tỷ ăn cơm rồi, ta sợ tỷ đói…"

Thẩm Trà Nhan đứng ngây như phỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sau đó òa lên khóc: "Có phải ngươi thật sự ngốc không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.