“Tại sao ngươi phải ngủ ở trong này?” Chẳng lẽ Sở Nghệ không thể thông cảm hắn là bệnh nhân, học theo Khổng Dung nhường lê… Không, là nhường giường sao?
“Bởi vì nơi này là ngủ phòng của ta nha!” Cũng không thể muốn hắn nằm tại góc tường hoặc trên hành lang đi!
“Nhưng ta là bệnh nhân nha!” Đáng giận, không nghĩ tới lời nói của Mục đại phu lại chuẩn xác như vậy, thật sự là một kẻ không hơn không kém con quạ đen. Ngôn Vũ Hiên âm thầm mắng Mục đại phu lắm lời.
Đem chén thuốc phải uống sau khi dùng xong bữa tối vụng trộm đổ đi,giờ Ngôn Vũ Hiên lập tức gặp báo ứng, bệnh tình chuyển thành nghiêm trọng.
“Nhưng ngươi đã quên ước định lúc trưa giữa hai ta.” Người không uống thuốc đúng giờ, phải bị xử phạt.
“Ước định nào? Ta không biết.” Đầu của hắn thật sự rất choáng váng, thiên toàn địa chuyển rất đau nha!
“Làm tình.” Đơn giản chỉ một câu liền sáng tỏ, lập tức chấn tỉnh Ngôn Vũ Hiên đang đầu óc choáng váng.
“Không được! Khụ…” Ho khan là biểu hiện của cảm mạo, mà hắn lại chết cũng không ho ra tiếng nào.
Thật sự là, đã tìm không thấy từ ngữ nào có thể hình dung trình độ ngốc của hắn hiện giờ.
“Đây là hậu quả của việc không ngoan ngoãn uống thuốc.” Sở Nghệ đau lòng nói.
“Con mắt của ngươi nhìn thấy ta không uống hết chén thuốc đắng ngắt khó uống kia?” Mắt trái hay là mắt phải?
“Người vụng trộm đổ thuốc đi không phải là ngươi sao?” Hắn quả thật không có nói sai câu nào, Ngôn Vũ Hiên thấy sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nhac-cong-tu/764660/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.