Chương trước
Chương sau
Bị Thiệu Hàng cưỡng hôn, bị Thẩm Thư Đình trông thấy, Giản Trì cũng không biết nên phản ứng với chuyện gì trước.
Chuyện tồi tệ nhất chính là chuyện nào cậu cũng không thể phản bác được.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, Giản Trì tin tưởng cậu đã bị Thẩm Thư Đình thiên đao vạn quả chém mấy lần cũng không dừng. Thiệu Hàng nhíu mày một chút, ngước mắt nhìn về phía vị khách không mời, ngữ khí không tốt: "Có chuyện gì sao?"
"Có chuyện chính là các cậu."
Thẩm Thư Đình lạnh lùng chăm chú nhìn Thiệu Hàng, cũng không buông tha Giản Trì bên cạnh còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, cho dù giọng nói không thay đổi cũng không thể che giấu được sự tức giận mơ hồ trong lời nói: "Các cậu coi phòng học là cái gì? Là giường trong phòng ngủ? Muốn làm loại chuyện ghê tởm này thì đổi một nơi khác không ai có thể nhìn thấy. Dọn dẹp sạch sẽ và đi ra ngoài cho tôi."
"Ghê tởm" chắc chắn còn chói tai hơn so với một tiếng "bẩn" trong thang máy, Giản Trì muốn giải thích, Thiệu Hàng đã đứng lên, khí thế xung quanh hắn lập tức áp chế Thẩm Thư Đình, mang theo ý cười không lạnh không nhạt đến gần trước mặt: "Nếu hội trưởng Thẩm cảm thấy ghê tởm, thì ra ngoài rẽ trái rửa mắt, không ai nói cho anh biết tôi đã mua quyền sử dụng phòng học này rồi sao? Không bằng anh ra ngoài cho tôi, không tiễn. "
Khóe môi Thẩm Thư Đình mím rất chặt, hô hấp dần dần nặng nề, không nói một câu nhưng cũng đủ để cho sự áp bách lây nhiễm ra khắp không khí. Giản Trì chú ý tới hắn đặt tay phải ra sau lưng, trong nháy mắt hiện lên cảnh điện giật bên cạnh bể bơi ngày đó. Cậu không chút suy nghĩ đi qua kéo Thiệu Hàng ra, bước qua trước mặt Thẩm Thư Đình nói: "Xin lỗi, chúng tôi lập tức đi ra ngoài."
"Xin lỗi?"
Thẩm Thư Đình dừng tay đang định rút ra dùi cui điện lại, ánh mắt hàm chứa lưỡi dao sắc bén, từng câu từng chữ dừng văng vẳng bên tai mang theo vẻ châm biếm: "Cậu không nên nói với tôi, mà là đi nói với Quý Hoài Tư."
"Liên quan gì đến Quý Hoài Tư?"
Phía sau truyền đến tiếng dò hỏi nguy hiểm của Thiệu Hàng, Giản Trì cảm giác đầu óc không thể nghĩ được gì nữa, trước sau kẹp hai vị phật khổng lồ một lạnh một nóng, cậu vẫn không nghĩ được rõ ràng, sự tình sao lại biến thành như bây giờ?
Trong giờ học, không nhìn thấy bao nhiêu thành viên trong hội học sinh, đối với Giản Trì là chuyện tốt duy nhất trong ngày hôm nay. Thiệu Hàng bởi vì say rượu nên bị cưỡng ép đưa về phòng ngủ, còn lại Giản Trì tỉnh táo cùng Thẩm Thư Đình không biết lần thứ mấy đi tới văn phòng.
Trên môi còn lưu lại nhiệt độ không thuộc về cậu, lộ ra cảm giác tồn tại rõ ràng, Giản Trì nhiều lần lau đi, lại cảm giác được có một ánh mắt đâm thật sâu vào người, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Thẩm Thư Đình, cậu theo bản năng buông tay xuống.
Giản Trì không biết vì sao bản thân lại chột dạ, đương nhiên, cậu càng không biết Thẩm Thư Đình đang tức giận cái gì.
"Một Quý Hoài Tư còn không thỏa mãn được cậu sao?"
Thẩm Thư Đình đóng sầm cửa lại, lạnh lùng nói từng chữ, giống như vừa rồi bị bắt gặp phải không phải Thiệu Hàng, mà là hắn: "Tôi vốn tưởng rằng cậu đã biết bớt phóng túng lại, nhưng hình như là tôi nghĩ sai rồi, Quý Hoài Tư biết cậu không có liêm sỉ như vậy, tùy tiện đến lớp học là có thể làm cùng người khác sao?"
Bị đóng lại không chỉ là cửa, còn có khuôn mặt cao ngạo bất khả xâm phạm mà Thẩm Thư Đình luôn biểu hiện ra với người ngoài, đè nén lửa giận tràn đầy, cơ hồ muốn thiêu đốt Giản Trì đang đứng trước mặt. Hai chân Giản Trì như bị chôn chặt tại chỗ, thật lâu sau mới phản ứng lại giải thích: "Không phải như vậy, Thiệu Hàng..."
"Cậu muốn nói là cậu ta ép buộc cậu sao?" Thẩm Thư Đình cắt ngang câu nói tiếp theo.
Đây mới chính là sự thật, nhưng Thẩm Thư Đình lại chế nhạo nó, phảng phất giống như nó trở thành lời ngụy biện của cậu. Trong đầu Giản Trì sắp xếp ngôn ngữ vô số lần, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Tâm trạng của anh ta không tốt, cho nên uống rượu, còn nói rất nhiều, tôi ở bên cạnh an ủi, căn bản không biết anh ta sẽ đột nhiên... Tôi đã cố gắng thoát ra."
"An ủi, cậu đối với ai cũng như vậy sao?"
Giản Trì nhất thời không kịp phản ứng lại câu hỏi ngược này là có ý gì, một giây sau Thẩm Trữ Thư Đình quay mặt sang một bên, giống như liếc mắt một cái cũng sẽ làm sâu sắc thêm sự chán ghét trong lòng, cũng giống như không muốn Giản Trì nhìn thấy đáy mắt mãnh liệt, lạnh lùng hạ lệnh: "Từ giờ trở đi, cậu có hai lựa chọn, biến mất trước mặt Quý Hoài Tư, hoặc là đừng có bất kỳ liên hệ nào với Thiệu Hàng nữa."
"Hội trưởng, tôi cảm thấy có thể có hiểu lầm gì đó..."
"Tôi chỉ tin những gì tôi thấy." Hắn lạnh lùng ngắt lời: "Đừng quên, cậu vẫn còn nợ tôi năm trăm vạn."
Số nợ cũ này bị Thẩm Thư Đình chủ động nhắc tới, Giản Trì siết chặt nắm tay, khó có thể duy trì được vẻ mặt khách khí cùng bình tĩnh, miệng nhanh hơn so với đại não một bước: "Thẩm Thư Đình, lúc ấy ở trong thang máy, tôi tuy rằng không thể nói là cứu anh, nhưng ít nhất cũng không có bỏ mặc anh, mặt khác, sau đó anh ném áo khoác và ví tiền bên trong của tôi, những thứ này tôi cũng không có so đo với anh. Quý Hoài Tư từng nói anh là một người rất cẩn thận trong việc ra quyết định, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng không phát hiện ra ưu điểm của anh."
"Rất tốt."
Khóe miệng Thẩm Thư Đình khẽ giật, nụ cười lạnh hiếm có làm cho không khí xung quanh lại thấp thêm một độ: "Sau này giờ nghỉ trưa mỗi ngày, cậu đều phải ở trong tầm mắt của tôi, không được phép gặp mặt bất cứ kẻ nào, cho đến khi sửa được thói sớm nắng chiều mưa của cậu, đây là lựa chọn thứ ba."
"Anh.", Giản Trì ngẩn người ra, thậm chí tức giận đến muốn cười: "Tại sao? Cho dù tôi có thật sự là dạng vô sỉ như anh nói, thì chuyện này có liên quan gì đến anh?"
"Quý Hoài Tư là người bạn quan trọng nhất của tôi." Hai tròng mắt ngọc lục bảo của Thẩm Thư Đình nhìn chằm chằm cậu, mở miệng chắc chắn nói: "Tôi không thể nhìn cậu ấy bị loại người như cậu lừa gạt."
Bị loại người như cậu, Giản Trì không biết rốt cuộc trong mắt Thẩm Thư Đình cậu là quái vật hay là yêu ngôn mê hoặc lòng người. Ngoại trừ Thiệu Hàng trước đây, cậu rất ít khi cảm nhận được cái cảm giác khó chịu bị mạo phạm do cùng đối địch như thế này. Nói không thông, hơn nữa còn bị xuyên tạc hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng cậu chưa từng làm gì Thẩm Thư Đình, thậm chí còn bị mỡ heo che mắt, ra tay giúp hắn một lần, kết quả chẳng những không được báo đáp, đến một câu "cảm ơn" cũng không có, còn bị trách mắng từ đầu đến cuối như vậy. Cậu còn không có một lời oán trách.
Giản Trì cảm tạ tính tình tốt của mình, đến lúc này cậu vẫn không nghĩ đến việc điên cuồng mà phản bác lại. Suy nghĩ của Thẩm Thư Đình tuyệt đối không có khả năng vì một hai câu của cậu mà bị xoay chuyển, quyền lựa chọn thứ ba cũng không ở trong tay cậu. Giản Trì xoay người, đi về phía cửa lớn đóng chặt, sự tình đến bây giờ đại khái cậu chỉ có thể chấp nhận sau đó rời đi, nhưng đôi chân phảng phất như không chịu sự khống chế của cậu, chậm chạp không nâng lên.
"Còn đứng ở đó làm gì?" Phía sau vang lên giọng của Thẩm Thư Đình, không che dấu ý đuổi khách.
Giản Trì hít sâu một hơi, quay đầu lại nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thư Đình: "Anh nói đúng, tôi đúng là người không biết tốt xấu gì, không biết thỏa mãn, tôi chấp nhận sự hình phạt này."
Trong khoảnh khắc biểu tình của Thẩm Thư Đình có chút cổ quái, giống như biết rõ Giản Trì đang nói dối nhưng nhất thời không hiểu được ý đồ của cậu, ánh mắt hơi tối lại: "Cậu có biết cái giá phải trả cho việc nói dối không?"
"Tôi chỉ nói thật." Giản Trì chậm rãi chớp mắt: "Nếu anh cảm thấy tôi là loại người này, vậy tôi sẽ làm loại người này, cũng không có vấn đề gì cả."
"Cậu đang nói cái gì?"
Sắc mặt Thẩm Thư Đình vô cùng khó coi, lời còn dứt, Giản Trì đã ba bước tiến lên, không chút do dự ôm lấy Thẩm Thư Đình không kịp tránh đi, thu lại hai tay, ôm chặt eo Thẩm Thư Đình, không chừa lại một khe hở nào.
Khoảnh khắc quần áo chạm vào nhau, Giản Trì nổi lên một mảng da gà, đại khái là do Thẩm Thư Đình từ trước đến nay đối với việc tiếp xúc thân mật luôn kháng cự, làm cho nội tâm cậu đã đem "tới gần Thẩm Thư Đình" như một dấu thập đỏ, phảng phất đối phương là một tiên nhân cao cao tại thượng, không cho phép người khác xúc phạm. Thế cho nên lúc Giản Trì ôm vào sinh ra một tia hoảng hốt – hình như cũng không có cảm giác gì khác nhau.
Cậu có thể cảm nhận được cơ thể Thẩm Thư Đình cứng nhắc đến đáng sợ, ngay khi bị cậu ôm, Thẩm Thư Đình giống như là hoàn toàn mất đi suy nghĩ, như tượng điêu khắc đứng tại chỗ. Nếu như không phải nhịp tim trong lồng ngực hắn đập càng lúc càng mạnh, còn có bờ vai hơi rung động. Giản Trì cơ hồ cho rằng Thẩm Thư Đình đã mất đi ý thức, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì đập vào mắt lại là sườn mặt của người này: "Anh xem, lúc ấy tôi giống như anh, căn bản không tránh được."
Những lời này đánh thức lý trí phủ đầy bụi của Thẩm Thư Đình, trong đôi mắt kia mang một chút xấu hổ nhưng nhanh chóng thay bởi tức giận. Hắn dùng sức kéo hai tay Giản Trì ra, bởi vì run đến lợi hại, ngay cả khí lực cũng không sử dụng được, lồng ngực phập phồng lên xuống, giống như cá bị mắc cạn trên bờ, hơi thở bất ổn: "Ra ngoài, cút ra ngoài!"
Lần này Giản Trì nhanh chóng rời đi, cậu cảm thấy nếu không rời đi, Thẩm Thư Đình có thể thật sự muốn phát điên. Hốc mắt, cổ, ngay cả vành tai cũng đỏ đến dọa người.
Nhưng mà tâm trạng Giản Trì không thể ngăn được mà tốt lên.
Đây là lần đầu tiên cậu lật lại được một nước cờ khi đứng song song với Thẩm Thư Đình. Tuy rằng lợi dụng nhược điểm của Thẩm Thư Đình thì khá xấu hổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến lần này đủ làm cho Thẩm Thư Đình ghê tởm đến mấy ngày, cậu cảm thấy hy sinh một cái ôm cũng đáng giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.