Mưa gió cả một đêm, làm cho hoa trắng trên hai gốc cây mận trước nhà sớm kết thúc sinh mệnh rực rỡ. Mà chen lẫn trong đám hoa là chồi non chớm nở cũng theo hoa rơi rụng xuống đất. Trên bậc thềm trước nhà, một mảng hỗn độn sau cơn mưa. Mà không khí lại cực kỳ trong lành.
Long Nhất chải đầu búi tóc, kẽ mày, son nhẹ, mặc dù quần áo bằng vải thô nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ cao quý cùng lạnh lùng ngạo nghễ.
Ra khỏi cửa, một luồng ánh mặt trời rọi qua, mây đen tản hết.
Sáng sớm Kiếm Hậu Nam đã đem y phục ướt đẫm tối qua của hai người giặt sạch, đang hong khô trên sào trúc trong vườn. Nghe thấy tiếng mở cửa, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Có lẽ ban đêm mắc mưa, sắc mặt Long Nhất hơi tái nhợt, nhưng đối diện với Kiếm Hậu Nam nàng vẫn nở nụ cười, cười rạng rỡ như cảnh sắc mùa xuân. Về phần đêm qua, dường như chưa phát sinh qua chuyện gì, hoặc có lẽ nàng cũng quên rồi. Ít nhất, trên gương mặt xinh đẹp vô song không thấy vẻ lưu tâm.
“Nam nhi, cảm ơn đệ.” Nàng mở miệng, ám chỉ chuyện Kiếm Hậu Nam giúp nàng giặt y phục, giọng nói xa xăm, không có gì quá thân mật.
Chân mày Kiếm Hậu Nam khẽ nhíu lại, nhưng không hề đáp lại bằng nụ cười ôn hòa quen thuộc, “Không cần khách sao.” Chỉ là lời nói khách khí nhàn nhạt và hữu lễ.
Tựa hồ như một sự hiểu ngầm, đối với chuyện đêm qua hai người đều không mở miệng nhắc đến.
Long Nhất bước qua, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-menh-nu/110229/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.