Mùa xuân năm đó, hoa mận rừng khắp núi khắp thung lũng đều thi nhau nở, một màu trắng phau phau từng mảng từng mảng, giống như từng mảng tuyết đọng lại từ mùa đông mới đi qua không lâu.
Trải qua gần một tháng âm u không thấy ánh mặt trời, thoáng thấy cảnh sắc tràn đầy sức sống đẹp đẽ như vậy, khiến người ta không khỏi nảy sinh ảo giác muốn được tiếp tục làm người ở kiếp sau.
Gió lạnh thổi nhẹ mang theo một mùi máu tanh, nàng chớp mắt, nhìn hoa mận trang nhã trong veo nhưng lạnh lùng trước mắt, đột nhiên cảm thấy chướng mắt.
Đây là một cửa hang động nằm giữa vách đá cheo leo, cửa huyệt tối đen giống như cái miệng há to của con quái thú đang nhắm vào người mà cắn. Nàng đứng trong cơn gió núi lạnh buốt, y phục mặc trên thân thể nhỏ gầy chưa dậy thì rách rưới dính vết máu đen như bị lủng lỗ, bị gió thổi bay bay về phía trước, đầu tóc rối bù cũng dính máu đen như trên y phục.
Nàng cứ như vậy đứng ở nơi đó, hai tay nắm chặt buông ở hai bên người, khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ vết bẩn, một đôi mắt mỹ lệ trên gương mặt gầy nhom lộ vẻ sáng ngời và to khác thường. Chỉ là trong đôi mắt đẹp chỉ khiến người sợ hãi này, lộ ra không phải vẻ ngây thơ hồn nhiên nên có của một nữ hài tử mà là sự lạnh giá của việc thiếu thốn tình cảm.
Dừng trong chốc lát, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một sợi dây thừng dài, ngay cả do dự cũng không có, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-menh-nu/110225/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.