Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: PHẬT THỦ

Nhận điện thoại của người chị em chí cốt vào nửa đêm khuya khoắt, trong một khoảnh khắc Tạ Ý đã nghĩ phải chăng đứa bạn thân này nhà mình bị thần kinh: “Trễ thế này rồi, chị bảo em đi đâu mua kèn lệnh vàng mã, còn mang đến trường cho chị nữa hả chị hai?”

Bạch Tiên Tiên nói: “Cậu lên mạng tìm thử xem quanh nhà cậu có cửa hàng nào bán không? Không thì cậu đến bệnh viện thành phố, ngay đầu đường chỗ cửa sau có một cửa hàng vàng mã bán đấy!”

Tạ Ý: “...”

Cô chưa kịp nói gì thêm, đã nghe thấy đầu bên kia vọng tới một giọng nam: “Tiên Tiên, cô cần kèn lệnh vàng mã để làm gì?”

Bạch Tiên Tiên sợ ngây người, lắp bắp hỏi: “Linh Minh sư huynh????? Ủa… hai người… hai người ở cùng nhau à?!”

Linh Minh cười tủm tỉm: “À ừ. Tôi và đám Tiểu Ý đang làm vài ván mạt chược.”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Hai người này cả ngày không cắm đầu vào mạt chược thì là cờ tỷ phú, người quen còn biết họ là bạn bài bạc, người không biết còn tưởng là tình nhân.

Bạch Tiên Tiên kể lại chuyện ở trường học một cách giản lược nhất cho họ, sau đó nói: “Những âm hồn đều là binh sĩ, nghe tiếng kèn lệnh chắc chắn họ sẽ ra hết.”

Tạ Ý nghe bạn kể, chỉ hình dung sơ qua tình hình cũng đủ rùng mình, nghi ngờ hỏi: “Sao nhất định phải dùng kèn lệnh, cậu chỉ cần mua cái điện thoại bằng vàng mã, sau đó bật tiếng kèn lên không phải dễ hơn à?”

Bạch Tiên Tiên: “Tớ cũng định làm vậy, nhưng mà dưới âm phủ làm gì có wifi?”

Tạ Ý: “....”

Linh Minh nghĩ ngợi một lát, mở miệng kiến nghị: “Cửa hàng vàng mã sợ không bán kèn lệnh đâu. Cô đi cũng chẳng mua được. Tôi biết một vị sư phụ làm vàng mã lành nghề, để tôi gọi cho ông ấy nhờ làm cấp tốc một cái, sau đó bảo bên cửa hàng họ ship thẳng qua trường học cho Tiên Tiên.”

Tinh túy của nghề làm vàng mã truyền được đến thế hệ này rất hiếm, bản lĩnh “hoá vàng thành vật” vô cùng ít người có được. Quan niệm ‘trần sao âm vậy’, cho nên người dương thường đốt đủ các loại tiền giấy, đồ dùng cho người đã khuất, nhưng không phải tất cả những thứ đốt đi, người dưới âm đều dùng được. Có thể dùng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của người làm vàng mã.

Tuỳ tiện chọn một cửa hàng vàng mã mua kèn lệnh, sau khi hoá xong không chắc chắn 100% có thể dùng hay không? Nhưng nếu sư phụ được Linh Minh khẳng định tay nghề, vậy thì có thể hoàn toàn yên tâm.

Gọi điện xong, cô gửi tin nhắn cho Dương đạo trưởng, tường thuật sơ qua tình hình. Dương đạo trưởng không ngớt lời khen cô suy nghĩ chu đáo, cũng dặn dò cô không cần vội vàng, cứ bình tĩnh thực hiện các bước cần thiết, bảo vệ bên trong toà nhà này thái độ cực kỳ thân thiện, hòa nhã, không những giúp họ ròng dây điện, chăng đèn, còn mời hai vị đạo trưởng uống nước.

Trong xã hội hiện đại, không có điện mọi thú tiêu khiển, giải trí đều ‘tắt điện’ theo.

Toà ký túc lúc đầu còn có tiếng sinh viên nô đùa, cười nói vui vẻ, náo nhiệt, theo thời gian trôi đi, dần dần toàn bộ mọi người đều lên giường đi ngủ. Cả khu nhà chìm trong bóng đêm tĩnh lặng. Hơn một tiếng sau, thầy chủ nhiệm được giao phó trách nhiệm đứng sẵn ở trước cổng trường học nhận kèn lệnh sư phụ (*) gửi tới.

(*) Sư phụ 师傅 trước kia là cách tôn xưng thông dụng, được sử dụng trong ngành công thương nghiệp, sân khấu nghệ thuật. Nhưng ngày nay “师傅” (sư phụ) còn được dùng để xưng hô những người lao động có tay nghề trong một lĩnh vực nào đó. Ví dụ: tài xế, công nhân kỹ thuật cao,... trong truyện ý chỉ người có tay nghề trong giới làm vàng mã.

Lúc Bạch Tiên Tiên gọi điện thoại cho ông nói muốn dùng kèn lệnh hiệu triệu quỷ binh, ông còn cảm thấy không ổn, chỉ sợ thổi kèn lệnh sẽ đánh thức cả trường.



Nhưng Bạch Tiên Tiên giải thích kèn lệnh cô ám chỉ là kèn lệnh bằng vàng mã, người sống không nghe được.

Thầy chủ nhiệm vừa cầm kèn lệnh, vội vàng chạy về phía toà ký túc xá số 2, vừa thầm nghĩ: Cái kèn giấy này thì thổi kiểu gì?

Đêm đông lạnh giá, ngoài trời đã lạnh hết sức, vừa bước vào toà ký túc xá số 2, thầy chủ nhiệm đã liên tục hắt xì, cảm thấy trong này còn lạnh hơn bên ngoài gấp mấy lần. Cả người ông run lên bần bật, da gà da vịt nổi lên, trong không khí còn cảm thấy thứ gì đó ẩm ướt sền sệt nửa giống hơi nước nửa không giống.

Bạch Tiên Tiên nghe thấy tiếng bước chân vọng tới, nhanh chóng ngoắc tay ra hiệu cho ông: “Thầy ơi. Ở đây.”

Cả toà nhà tối om, thầy chủ nhiệm dùng tạm đèn pin điện thoại dò đường, nghe thấy tiếng Tiên Tiên thì đưa đèn về phía trước dò xét, suýt chút nữa bị khuôn mặt bôi đầy chu sa của Tiên Tiên dọa sợ đến mức đăng xuất khỏi trái đất.

Ông nơm nớp lo sợ rón rén đi đến: “Em vẽ thứ gì lên mặt vậy?”

Bạch Tiên Tiên nhận lấy kèn lệnh trong tay ông, kiểm tra qua một chút, thầm nghĩ: Không hổ danh là thợ lành nghề, làm ra thứ đồ chất lượng mỹ mãn chẳng chê vào đâu được.

Cô đưa kèn lệnh cho Trần Lẫm, rồi rút kiếm Lục Linh trong túi ra, ngồi xếp bằng dưới sàn, nhỏ giọng dặn dò: “Chờ thần thức của tôi rời khỏi cơ thể, anh hãy đốt kèn lệnh.”

Trần Lẫm gật đầu.

Thầy chủ nhiệm và bà Vương kinh ngạc quan sát đôi bạn trẻ, chỉ thấy Tiên Tiên chậm rãi nhắm mắt, ngón tay tạo thành một ấn ký phức tạp, thấp giọng thì thầm: “Thiên sư thỉnh mệnh, tá ngã nhất tâm.”

Dường như có gì đó thay đổi, lại như chẳng có gì xảy ra.

Trong lúc thầy chủ nhiệm còn đang nghiêng đầu dò xét tình cảnh kỳ lạ trước mắt, thì Trần Lẫm đột nhiên mở miệng: “Thầy có bật lửa không?”

Thầy chủ nhiệm vừa rút một chiếc bật lửa từ trong túi ra đưa cho anh, vừa đáp: “Có, có.”

Trần Lẫm đón lấy chiếc bật lửa, nhanh chóng đốt lá bùa vàng có ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của Bạch Tiên Tiên, đồng thời thấp giọng đọc chú ngữ.

Ngọn lửa chậm rãi nuốt lấy lá bùa, một làn khói xám xanh từ từ bốc lên.

Đốt tiếp kèn lệnh xong xuôi, Trần Lẫm lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiên Tiên.

Vào lúc ánh lửa vụt tắt, giữa không trung hiện lên thêm một chiếc kèn lệnh. Bạch Tiên Tiên cầm kèn trên tay, thầm nghĩ: Đúng là thợ lành nghề có khác, cái kèn trên tay nặng trĩu, ngay cả đường hoa văn trên thân cũng sống động như thật. Cô quyết định, lần sau có cơ hội, nhất định phải gặp gỡ vị cao nhân này một lần!

Khi thần thức tách khỏi thân thể, trạng thái tồn tại của cô và quỷ hồn đều giống nhau, toàn cảnh nhìn thấy hiện tại so với khi mở Thiên Nhãn đương nhiên cũng khác.

Ngoại trừ quỷ binh chen chúc khắp nơi, cô còn nhìn thấy dưới mặt đất nhuộm đầu máu tươi. Máu trộn cùng bùn đất, nơi nơi đều nhuộm trong màu đỏ thẫm. Âm khí và mạch máu đè lên nhau chằng chịt, phủ kín toàn bộ khu vực toà ký túc số 2.

Dưới lòng đất, xương trắng sớm đã hoá thành một thể với bùn đất, khiến oán khí không cách nào tiêu tán được, bị giam hãm ở đây hàng trăm nghìn năm.



Bạch Tiên Tiên nhìn một lúc, cảm thấy có điều kỳ lạ, vì thế đi xuống sâu hơn.

Trước đó cô cảm thấy, dù nơi này có là chiến trường thời xưa, nhưng nhiều năm như thế âm khí không phát ra, tại sao lại chọn đúng thời gian này bùng phát dữ dội? Chắc chắn có vấn đề nào đó khác!

Dùng trạng thái ‘hồn’ đi xuống xem xét, mới thấy rõ ràng, giữa vô vàn mạch máu dày đặc uốn lượn, đột nhiên tồn tại một khoảng trống không.

Nếu dùng một hình ảnh gần gũi để ví von, thì nơi đó như trái tim của con người, tất cả mạch máu đều từ trung tâm ấy khuếch tán ra, nhưng tại vị trí đáng lẽ là ‘quả tim’ này lại hoàn toàn trống rỗng.

Trước đó nơi này có ‘thứ’ gì sao?

Tất cả chỉ là suy đoán của cá nhân cô.

Giữa bãi tha ma khổng lồ, cổ xưa này, nơi mà âm khí chẳng thể tiêu tan nổi thì có thể có thứ gì được chứ?

Cô đọc qua nhiều đạo thư như vậy, chưa từng thấy kiến thức nào liên quan đến tình trạng này, dò xét một lượt cuối cùng đành bỏ cuộc. Hiện tại cô mời tổ Thiên Sư hộ thân, lại cầm kiếm Lục Linh trong tay, vì vậy các quỷ binh dù có ý thức hay không cũng chẳng dám lại gần.

Bạch Tiên Tiên bay đến cửa tòa ký túc, theo kế hoạch Trần Lẫm đã cầm Chuông gọi hồn chờ sẵn ở đó.

Cô ước lượng thử kích thước của kèn lệnh trên tay, đặt lên môi, lấy hơi, cố gắng thổi.

Ok. Không lên nổi.

Thứ đồ chơi này quả là biết thử thách độ dài hơi của cô.

Bạch Tiên Tiên nắm chặt kèn lệnh, hít sâu mấy lần, hóp bụng lại không dám thở ra, dùng hết sức bình sinh thổi ra, đến nỗi tròng mắt kém chút rớt xuống.

Rốt cuộc tiếng kèn cũng nặng nề vang lên.

Tiếng kèn rền vang, toàn quân điểm vinh, thứ âm thanh hào sảng, vang vọng bốn phương. Các linh hồn quỷ binh du đãng đột nhiên đứng yên tại chỗ. Dù đã bỏ mình dưới lòng đất sâu ngàn năm cô quạnh, cũng mất đi ý thức, nhưng họ chưa từng quên đi sứ mệnh, trách nhiệm của mình.

Chiến trường không còn, tướng sĩ vẫn ở lại, họ không hề hay biết đã nghìn năm trôi qua, mọi thứ đã bị vùi lấp trong dòng thời gian lạnh lẽo vô tình, mà vẫn kiên cường trung thành trấn thủ nơi này, khư khư giữ lấy chấp niệm bảo vệ biên cương. Chỉ cần tiếng kèn vang lên, họ lại xông pha chiến đấu, sinh tử không từ nan, khó khăn không nản chí, anh dũng tiến về phía trước.

So với trước đó, vong hồn càng lúc càng nhiều, như thiêu thân lao vào lửa, từng tốp từng tốp vong hồn bị kèn lệnh thu hút mà đến. Hàng nghìn, hàng vạn quỷ binh chồng chất lên nhau, lít nha lít nhít vây quanh Bạch Tiên Tiên. Bạch Tiên Tiên lo mình rơi vào sợ hãi không thổi ra hơi, cho nên dứt khoát nhắm chặt hai mắt, nín thở dùng hết sức thổi tiếp, thiếu chút ngất đi vì thiếu dưỡng khí.

Âm thanh hào hùng ngừng lại, Trần Lẫm có vẻ cảm nhận được, cổ tay khẽ động, lắc lắc Chuông gọi hồn trong tay.

Chuông gọi hồn chỉ có vong hồn mới nghe thấy.

Hồn đã về, nhưng cố hương ở nơi nào?

Dù trễ nhưng cuối cùng… cuối cùng họ cũng đã có nơi chốn để trở về!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.