Quách lão nhân cười nói: – Ngồi xuống đi! Ta có nhiều chuyện cần nói với ngươi. Hãy ngồi xuống và chú ý nghe cho rõ! Chàng khẩn thiết nói: – Lão tiền bối! Thế nhưng... Quách lão nhân ngắt lời: – Đừng nói gì cả! Hãy ngồi xuống! Khấu Anh Kiệt không nỡ làm phật ý lão nhân, đành miễn cưỡng ngồi xuống. Quách lão nhân chợt đưa tay bụm miệng ho một tràng, bộ ngực thắt lên từng đợt trông rất khó nhọc. Khấu Anh Kiệt nhấp nhổm ngồi không yên, đến giúp Quách lão nhân vuốt ngực để làm giảm cơn ho. Hồi lâu, Quách lão nhân mới ngừng ho, lại tới thở dốc. Khấu Anh Kiệt không nhìn được, lại nói: – Lão nhân gia sao phải khổ thế? Để vãn bối đi mời... Quách lão nhân không nói mà chỉ khoát tay ra hiệu cho chàng ngừng lại, hồi lâu mới cất tiếng thều thào nói: – Ta cần nói với ngươi mấy vấn đề rất quan trọng. Khấu hiền điệt! Ta gọi ngươi như thế để tướng ý thâm tình. – Dạ! Đôi môi Quách lão nhân nở nụ cười thảm đạm, lão hít sâu vào một hơi rồi bắt đầu nói: – Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta đã nhận ra cháu chính là người mình muốn tìm. Bây giờ thì sự thực đã chứng minh điều ta nhìn nhận không lầm, cháu xứng đáng là người để ta ủy thác... Khấu Anh Kiệt cảm nhận rằng lão nhân đang nói về một điều rất quan trọng, không những đối với lão mà còn đối với mình, nên chăm chú lắng nghe. Quách lão nhân ngừng một lúc, lại tiếp: – Thời gian không còn nhiều, ta sẽ nói gọn. Khấu hiền điệt, hãy chú ý nghe cho kỹ đừng bỏ sót một chi tiết nào! Khấu Anh Kiệt gật đầu: – Dạ! – Ta họ Quách, tên là Bạch Vân. Khấu Anh Kiệt lại gật đầu. Từ Thiết Hải Đường, chàng đã biết tên này rồi. Quách Bạch Vân hỏi: – Khấu hiền điệt, ngươi đã từng nghe qua danh hiệu đó chưa? Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp: – Tiểu điệt ít giao tiếp với người trên giang hồ nên kiến thức nông cạn, vừa rồi mới nghe Thiết Hải Đường nói đến tên lão nhân gia. Quách Bạch Vân gật đầu, chỉ tay sang bàn. Khấu Anh Kiệt hiểu ý đến pha một chén trà mang đến. Nước không còn nóng nữa, Quách Bạch Vân uống vào một ngụm, lại nói tiếp: – Thật ra cho dù cháu có tiếp xúc nhiều với người trong giang hồ cũng không biết tên ta đâu. Chỉ trừ một số ít người có thân phận rất cao trong võ lâm mới biết. Tới đó lão chống tay ngồi lên. Khấu Anh Kiệt vội lấy chăn gấp lại kê sau lưng lão. Quách Bạch Vân gật đầu, chừng như cảm thấy trong người đỡ hơn, lại kể tiếp: – Trong giang hồ thường gọi ta là “lão nhân cưỡi lạc đà”, nhiều người cho rằng ta là người làm ăn thuần túy vì có hai mỏ vàng sinh lợi rất lớn ở thượng nguồn Tích Lâm Hà. Cũng do đó mà cư dân mấy tỉnh trong khu vực này còn gọi ta là “Kim Đại Vương”. Những điều đó Khấu Anh Kiệt đã biết nhưng vẫn im lặng lắng nghe không chen lời. Chàng chợt nghĩ rằng lão nhân đang nói với mình những điều tối hệ trọng như là điều di ngôn, chứng tỏ tính mạng ông không còn kéo dài nữa. Nghĩ tới đó, lòng chàng chợt nhói đau. Quách Bạch Vân nói tiếp: – Thế nhưng nhà ta lại không ở khu vực này mà ở rất xa, tận Cao Lan. Lão nhìn Khấu Anh Kiệt, nhắc lại lần nữa: – Cao Lan, cháu hãy nhớ cho kỹ! Khấu Anh Kiệt đứng lên nói: – Lão nhân gia chờ một chút để điệt nhi lấy bút ghi lại. Quách Bạch Vân xua tay: – Không cần đâu! Chỉ một vài cái tên, cháu nhớ lấy là được. Hơn nữa những điều này không được tiết lộ cho bất cứ người nào biết cả! Khấu Anh Kiệt nói: – Điệt nhi xin nhớ, lão nhân gia cứ yên tâm. Quách Bạch Vân nói tiếp: – Không phải ta quá thận trọng. Bởi vì cừu nhân của ta là Thiết Hải Đường mà biết được nơi ở của ta thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngoài cháu ra, ta chưa từng nói ra điều này với bất cứ ai! Khấu Anh Kiệt càng nghe càng hoang mang lo sợ. Xem ra lão nhân đã thổ lộ với chàng những điều bí mật, sâu kín và hệ trọng nhất giống như đang trăng trối. Nhưng tại sao lão ta lại chọn chàng để bộc bạch tâm sự? Quách Bạch Vân lại tiếp: – Cao Lan tiếp giáp với Hưng Long Sơn nên không khó nhớ. Khi đến đó, cháu chỉ cần hỏi “Bạch Mã Sơn Trang” là ai cũng biết ta, bởi vì ta chính là Trang chủ “Bạch Mã Sơn Trang”. Lão ngước nhìn chàng hỏi: – Khấu hiền điệt! Cháu nhớ rồi chứ? Khấu Anh Kiệt nhắc lại mấy địa danh. Quách Bạch Vân gật đầu nói: – Thế là tốt! Lão nhìn chàng đầy trìu mến, lại nở một nụ cười thê lương nói: – Khấu hiền điệt! Ta có ý khảo nghiệm cháu thêm một thời gian nữa. Bởi vì tuyệt học của Quách gia chúng ta có thể coi là độc bộ võ lâm, vì thế không dễ dàng truyền thụ cho người ngoài. Khấu Anh Kiệt chợt phản bác: – Không! Quách Bạch Vân ngạc nhiên hỏi: – Sao thế? – Bây giờ điệt nhi mới hiểu rằng lão nhân gia có ý đó... – Chẳng lẽ cháu không muốn? Khấu Anh Kiệt lắc đầu: – Không giấu gì lão nhân gia, sau khi gặp người và lĩnh giáo qua mấy chiêu tuyệt học, về sau điệt nhi cũng có ý định bái cầu lão nhân gia làm sư phụ. Nhưng bây giờ... Quách Bạch Vân ngắt lời hỏi: – Bây giờ thì sao? – Bây giờ điệt nhi không còn ý định đó nữa. – Vì sao? – Chính điệt nhi cũng không biết! Chàng dừng một lúc rồi cười ngượng ngập nói thêm: – Bây giờ điệt nhi chỉ có một nguyện vọng duy nhất là làm sao để lão nhân gia được sống tiếp mà thôi. Quách Bạch Vân nói: – Ta đã nói với cháu rằng ta không còn sống lâu nữa... – Nhưng... Quách Bạch Vân cầm lấy tay chàng nói: – Hài tử! Không còn hy vọng gì nữa đâu! Ta mang thương tích tới đây tìm cháu chỉ vì điều trọng đại này. Hãy nhớ, thời gian còn lại của chúng ta rất ít. Từ bây giờ trở đi, mỗi câu ta nói ra đều hết sức quan trọng, hy vọng cháu không ngắt lời. Ta hiểu rằng sau khi gặp cháu, trời đã định rằng chúng ta sẽ gắn bó với nhau, giống như duyên tiền định vậy. Cháu có tin điều đó không? Khấu Anh Kiệt gật đầu. Đôi mắt Quách Bạch Vân chợt sáng lên. Lão nói tiếp: – Không nên cho đó là chuyện ngẫu nhiên, nhưng quả thật đó cũng là ý trời! Cháu chính là người ta lựa chọn, và không sai lầm! Trước khi truyền cho cháu mười một chữ khẩu quyết... Khấu Anh Kiệt ngắt lời: – Lão tiền bối! Trước khi nhận lời lão nhân gia tiếp thụ tuyệt học bất truyền của Quách gia, điệt nhi cũng xin có một điều kiện... – Điều kiện gì? – Sau khi truyền thụ xong, lão nhân gia phải để điệt nhi tìm danh y để trị thương! Quách Bạch Vân gật đầu cười nói: – Được, ta chấp thuận! Hài tử! Nếu nghĩ rằng ta muốn chết thì cháu đã sai rồi! Thế gian này đối với ta còn rất nhiều lưu luyến... Nhưng bây giờ không phải lúc bàn đến những chuyện phù phiếm đó, chúng ta bắt đầu việc trọng yếu đi! Tới đó, lão duỗi tay ra bảo chàng: – Hãy cầm lấy! Khấu Anh Kiệt ngơ ngác không hiểu gì nhưng cũng làm theo. Khi hai bàn tay tiếp xúc nhau, Khấu Anh Kiệt chợt chấn động. Quách Bạch Vân nói: – Tâm hợp ý, ý hợp khí, khí hợp lực. Đó là “Tam hợp”. Khấu Anh Kiệt chợt cảm thấy giọng Quách Bạch Vân vang vào tận cân não mình âm vang như chuông, mặc dù giọng lão không lớn. Đó là chàng đạt yêu cầu đầu tiên của cảnh giới “Tam hợp”. Lúc đó, chàng cảm thấy từ lòng bàn tay Quách Bạch Vân truyền sang mình một luồng ôn khí nhu hòa thâm nhập vào người khiến chàng vô cùng thư thái. Quách Bạch Vân nhắm mắt lại, gật đầu nói: – Khấu hiền điệt! Hãy chuyển vận chân khí theo cách sau đây: “Phệ thiểm chiêm sai khiển, yếm tùy cấu cầm phan, nhuyễn bằng lâu thôi yểm, tối trục tụy tề nan”! Khấu Anh Kiệt lẩm bẩm nhắc lại mấy câu đó nhưng không hiểu chút gì. Quách Bạch Vân giải thích: – Tam tiêm tương chiếu: thượng chiếu tị tiêm, trung chiếu thủ tiêm, hạ chiếu túc tiêm, dẫn khí vào ba điểm đầu mũi, đầu ngón tay và ngón chân! Khấu Anh Kiệt chiếu theo lời giải thích đó mà chuyển vận những luồng lực đạo của lão nhân không ngừng truyền sang dẫn nhập vào cơ thể mình, qua đó cũng hiểu thêm ý nghĩa của câu khẩu quyết. Quách Bạch Vân giảng giải thêm một lúc nữa rồi thu tay về. Qua quá trình chuyển vận chân khí, ông đã nhận ra Khấu Anh Kiệt thực hành rất đúng phép, ứng dụng ngay được những gì vừa được truyền thụ, ánh mắt rực sáng nhìn chàng, cao hứng nói: – Không ngờ cháu có tư chất võ học thiên bẩm như vậy! Khấu Anh Kiệt cũng vui mừng không kém. Quách Bạch Vân thở dài nói tiếp: – Khi hai mươi bảy tuổi, ta đã xuất đạo giang hồ. Từ đó cất công tìm người, hy vọng gặp một đệ tử ưng ý để truyền thụ tuyệt học bí truyền. Thế mà suốt mấy chục năm, cho đến hôm nay vào ngày cuối của cuộc đời mới được như nguyện! Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi: – Chẳng lẽ suốt mấy chục năm nay lão tiền bối chưa bao giờ thu nhận đệ tử hay sao? Quách Bạch Vân đáp: – Đệ tử thì có. Chỉ là hai tên đệ tử lại không vừa ý ta. – Chẳng lẽ hai người đó không có tư chất võ học? Quách Bạch Vân lắc đầu: – Cũng không phải. Khấu hiền điệt! Về tư chất, hai sư huynh không kém cháu, nhưng tâm tính lại không bằng... Ta rất ghét những người giả trá. Thiên hạ tuy bao la, nhưng muốn tìm một người thông minh lại chân trực, trung hậu thì không dễ... Đó là nguyên do vì sao mãi đến hôm nay, khi lưỡi hái thần chết đã cận kề mới có được cháu... Mặc dù ta đã truyền thụ tuyệt học cho chúng, nhưng chúng lại không đủ cho ta tín nhiệm, vì thế có một số công phu không thể truyền hết được. Lão dừng một lúc, lại nói: – Còn nữ nhi của ta... Nói tới nữ nhi, mắt lão chợt rực sáng, môi nở một nụ cười, khiến người ta tin rằng đó phải là chỉ có nữ nhi lão ta mới là người thập toàn thập mỹ. Nghe tới đây, Khấu Anh Kiệt mới sực nhớ đến chiếc bình ngọc mình nhặt được trên sa mạc, trong đó có pho tượng nhỏ của một mỹ nhân mà chàng nghi là của Quách lão nhân đánh rơi. Đang định hỏi thì Quách Bạch Vân đã nói: – Việc đó chúng ta sẽ nói tới sau. Khấu Anh Kiệt gật đầu: – Dạ! – Vì thời gian rất ít nên ta chỉ truyền tâm pháp của võ học bổn môn cho cháu, còn vận dụng thế nào thì cháu hãy nghiên cứu chiêm nghiệm để lĩnh hội dần. Việc này hoàn toàn không dễ, nhưng ta tin cháu sẽ thành công. Lão thở dài ra mấy hơi, lại nói: – Lão Tử dạy rằng: “Chuyên khí chí nhu, năng anh nhi”. Đó chính là tinh hoa võ học của Quách gia. Nhu có thể khắc chế cương. Lưỡi tuy mềm nhưng răng phải phục. Trong võ học lại càng như thế. Tới đó, lão chợt hướng ra cửa, thấp giọng nói: – Có người đến! Khấu Anh Kiệt định chạy đến tắt đèn nhưng Quách Bạch Vân ngăn lại nói: – Không cần đâu! Đã là phúc thì không phải họa. Đã họa thì muốn tránh cũng không được. Ta bây giờ cảm thấy đỡ nhiều rồi, không ai có thể xâm phạm được tới cháu đâu. Hãy bình tĩnh, đừng sợ gì cả. Khấu Anh Kiệt nhìn Quách Bạch Vân, thấy lão lúc đó chẳng những bình thản như thường mà trông đầy uy vũ, như không phải người vừa rồi nói những lời bi thương như đang trăng trối trước khi từ giã cuộc đời vậy! Chàng vừa ngạc nhiên vừa hổ thẹn, ngượng ngùng nói: – Vãn bối xin vâng! Quách Bạch Vân nói: – Giữa đêm khuya thế này, bọn đến đây tất chỉ là người của “Vũ Nội Thập Nhị Lệnh”. Nhưng trừ Thiết Hải Đường, những tên khác đều không đáng sợ! Mà “Vũ Nội Thập Nhị Lệnh” thì vừa bị ta dùng “Vô Cực Âm Ba Công” đả thương nội tạng, cho dù võ công hắn có cao cường bao nhiêu thì trong vòng một tháng không thể hồi phục được. Bởi vậy ta đoán rằng hắn không tới đây. Đứng trước cường địch nhất thiết phải trấn định, đừng bao giờ tỏ ra sợ hãi! Khấu Anh Kiệt thấy lão nhân tuy đã bị trọng thương mà vẫn trấn định như không, trong lòng càng thêm kính phục. Lát sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân của nhiều người. Hình như có cả ánh đuốc thấp thoáng chiếu vào lớp giấy dán trên cửa sổ. Tiếng một tên hán tử hoạnh họe: – Nói mau! Hắn ở phòng nào? Một người đáp: – Đại gia! Hình như ở phòng kia... Khấu Anh Kiệt nhận ra giọng của tên điếm tiểu nhị. Sau đó là giọng của một lão nhân: – Đừng làm khó hắn! Cứ thả hắn ra! Tiếng chân một người bước đi xa, chắc đó là tên tiểu nhị rời khỏi hiện trường. Tiếng nhiều bước chân tiến lại gần. Giọng lão nhân lúc trước lại vang lên: – Phòng này còn sáng đèn, như vậy là người trong đó còn chưa ngủ. Lưu Lượng! Hãy gọi cửa đi! Có người “Dạ” một tiếng, lát sau nghe hai tiếng gõ cửa. Khấu Anh Kiệt đứng lên, với tay rút thanh “Như Ý Đao” bị Quách Bạch Vân đánh cắm vào xà nhà xuống. Quách Bạch Vân nhìn Khấu Anh Kiệt lắc đầu, ra ý bảo không nên vọng động. Bên ngoài, giọng tên hán tử quát vang: – Mở cửa mau! Có bằng hữu đến thăm đây! Lời vừa dứt đã nghe “Ầm” một tiếng, cánh cửa bật tung. Trong ánh đuốc sáng rực, có hai tên hán tử lao vào phòng. Khấu Anh Kiệt cầm chắc thanh đao, đưa mắt nhìn thấy hai tên này bận hoàng y, trang phục giống như bọn người trên chiếc lâu thuyền. Hai tên hoàng y hán tử thấy trong phòng Quách Bạch Vân và Khấu Anh Kiệt điềm tĩnh như vậy thì sửng sốt đứng ngây ra. Đương nhiên chúng không phải là nhân vật chủ yếu nên sau khi vào phòng thì đứng tránh ra hai bên cửa. Bên ngoài còn hai tên hoàng y hán tử khác tay cầm đuốc và một lão nhân thấp bé gầy gò, mặt dơi tai chuột rất xấu xí, hai tay lòng khòng như tay vượn bận lam y. Thoạt nhìn, Khấu Anh Kiệt đã nhận ra đó chính là lão nhân trên lâu thuyền, sau nghe bọn hán tử đàm tiếu ở “Cửu Lý Hương” thì lão chính là chủ nhân của chiếc lâu thuyền, được xưng là Ưng Cửu Gia. Lão nhân bước vào phòng. Thoáng thấy Quách Bạch Vân ngồi ngay ngắn trên giường, Ưng Cửu Gia thoáng sửng sốt. Nhân vật được mệnh danh là “lão nhân cưỡi lạc đà” lâu nay được người trong giang hồ trọng thị do khí độ và uy phong, chưa bao giờ bức hiếp người yếu nhược và cũng không để kẻ khác bức hiếp mình. Tuy không mấy người biết thân phận Quách Bạch Vân nhưng nhân vật đó được người trong võ lâm mười phần vì nể. Lúc sau, Ưng Cửu Gia trấn tĩnh lại, chắp tay nói: – Quách tiên sinh! Quách Bạch Vân lão gia hỏi: – Ưng Thiên Lý! Có phải ngươi đến tìm lão phu không? Ưng Cửu Gia lúng túng không biết trả lời sao, lùi lại hai bước. Quách Bạch Vân nói: – Ưng Thiên Lý! Cuộc ước đấu giữa lão phu và quý thượng đã xong. Ta đã giao lại sản nghiệp của mình ở thượng lưu Tây Hà cho hắn. Vậy ngươi đêm khuya tới tìm lão phu còn có việc gì nữa? Ưng Thiên Lý ho khan một tiếng nói: – Xin Quách tiên sinh chớ hiểu lầm! Ưng mỗ phụng mệnh Tổng lệnh chủ đến đây mời tiên sinh ghé thăm lâu thuyền một chuyến. Vì chưa biết tiên sinh ở phòng nào nên mấy tên thuộc hạ lỡ mạo phạm. Thượng nhân không chấp nhặt kẻ hạ nhân, xin Quách tiên sinh rộng lòng lượng thứ... Quách Bạch Vân lắc đầu nói: – Thắng bại là sự thường của binh gia. Quý thượng dùng thủ đoạn mà thắng, như vậy chẳng vinh quang gì, nhưng dù sao lão phu cũng đã nhận bại. Tân cừu cựu hận không cần bàn đến nữa. Ưng bằng hữu về báo lại với quý thượng là lão phu có lời cám ơn. Ưng Thiên Lý đã để ý thấy chòm râu bạc và y phục thấm máu của Quách Bạch Vân, tin rằng đối phương thụ thương không nhẹ. Lão lấy lại can đảm bước lên ôm quyền nói: – Quách tiên sinh! Ưng mỗ chỉ phụng mệnh hành sự. Hơn nữa đây là hảo ý của tệ thượng, sao tiên sinh nỡ từ chối? Lúc nãy vừa thấy Quách Bạch Vân ngồi thần sắc bình thường thì trông lão ta rất thảm hại. Nhưng bây giờ khi thấy máu thấm ướt ngực áo và bộ râu Quách Bạch Vân, Ưng Thiên Lý can đảm lên, vừa nói vừa cười, nhìn điệu bộ rất hoạt kê! Quách Bạch Vân bước xuống giường, mặt lão đỏ bừng, hiển nhiên đã nổi giận. Lão chỉ tay vào mặt Ưng Thiên Lý quát: – Ưng Thiên Lý! Ngươi cho rằng lão phu bị thương thì ngoan ngoãn làm theo lời ngươi lên thuyền chịu nhục sao? Ưng Thiên Lý tuy vẫn chắp tay nhưng cười hinh hích đáp: – Ưng mỗ không dám! Chẳng qua Ưng mỗ chỉ phụng mệnh hành sự thôi. Nhưng tiên sinh cũng nên nghĩ lại hoàn cảnh... – “Nghĩ lại hoàn cảnh”! Nói hay lắm! Ta biết tỏng rằng Thiết Hải Đường biết ta chưa chết nhưng đã bị thương, sai ngươi tới đây kết liễu chứ gì? Ưng Thiên Lý cười hô hô nói: – Người chết thì nên đưa xuống mộ. Quách tiên sinh! Nếu ngài đã biết thế thì Ưng mỗ đi chuyến này thật không uổng phí! Câu đó đã hoàn toàn bộc lộ dã tâm, nói trắng ra là Ưng Thiên Lý không giấu giếm việc tới đây giết Quách Bạch Vân. Khấu Anh Kiệt nghe thế phát run, tay cũng nắm chặt thanh đao. Trái lại, Quách Bạch Vân vẫn bình thản như không, mắt phát hàn quang nhìn thẳng mặt đối phương hỏi: – Ưng Thiên Lý! Ngươi tự tin mình có đủ bản lĩnh không? Ưng Thiên Lý cười “hắc hắc” đáp: – Cái đó thì sau này sẽ biết! Nói xong rút đôi vuốt ưng đeo vào tay. Bộ trảo đen bóng, nhọn hoắt, nhìn mà phát kinh! Hai tên hoàng y hán tử cũng rút binh khí cầm tay, nhìn Khấu Anh Kiệt chằm chằm, chỉ chờ lệnh là nhảy xổ vào. Bọn này cậy thế chủ, quen tác oai tác quái trong giang hồ, với thế lực của “Vũ Nội Thập Nhị Lệnh” thì ai dám chống lại? Trong mắt chúng, lão nhân cưỡi lạc đà tuy võ công cao cường nhưng đã bị trọng thương, Ưng Cửu Gia giải quyết lão ta không có vấn đề gì. Còn thiếu niên cầm thanh nhuyễn đao kia thì chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, với sức hai người thì chỉ mấy chiêu là băm nát hắn như bùn. Huống hồ còn hai tên đứng canh trước cửa nữa. Tình thế song phương đã thành kiếm phát cung giương, việc động thủ là tất yếu không tránh khỏi. Quách Bạch Vân cười nhạt một tiếng, quay lại nhìn Khấu Anh Kiệt bảo: – Hiền điệt! Cứ bình tĩnh theo ta ra khỏi phòng! Thái độ bình tĩnh của Quách Bạch Vân tác động đến Khấu Anh Kiệt không ít. Chàng “Dạ” một tiếng, tay vẫn cầm chặt đao, bước một bước ra phía cửa. Ưng Thiên Lý quát: – Chặn lại! Hai tên hoàng y hán tử lập tức lao ra đứng chắn ngang trước cửa. Ưng Thiên Lý nhìn Quách Bạch Vân, cười “hắc hắc” nói: – Quách lão! Gắng sức mà làm gì? Nghìn dặm quanh đây đã được người của “Vũ Nội Thập Nhị Lệnh” bố trí cẩn mật, Quách lão có tự tin đi thoát được không? Quách Bạch Vân cười đáp: – Ngươi không cần lo hộ lão phu! Trước khi đôi mắt khép lại, Quách mỗ tự tin rằng không ai cản được ta đâu! Lão duỗi tay ra bảo Khấu Anh Kiệt: – Đưa đao đây! Khấu Anh Kiệt hai tay đưa “Như Ý Đao” cho lão. Quách Bạch Vân nhận lấy thanh nhuyễn đao, bước thẳng đến trước mặt Ưng Thiên Lý vận công vào “Như Ý Đao” làm cho nó thẳng ra, đồng thời một luồng kình khí từ lưỡi đao bức thẳng tới. Ưng Thiên Lý thấy vậy kinh hãi kêu lên: – Lùi mau! Lão biết rằng với cao thủ thượng thặng như Quách Bạch Vân, đao khí cũng có thể thương nhân như chính lưỡi đao vậy. Tiếc rằng lời cảnh báo của lão ta chậm mất một bước! Hai tên hoàng y hán tử đứng chắn hai bên cửa không kịp lùi, chỉ kịp cảm thấy một vật vô hình đâm vào mặt, đồng thời rú lên thảm thiết, ngay “Mi tâm huyệt” bị khoan thủng một lỗ sâu chừng ba tấc, gục ngay xuống. Đó chính là công phu thượng thặng “Dĩ Khí Thi Đao” và “Đao Tùy Khí Chuyển”, xưa nay trên giang hồ người luyện thành nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ưng Thiên Lý đã lùi tới bậc cửa, thấy vậy phát run. Quách Bạch Vân đanh giọng hỏi: – Thế nào? Ngươi chịu nhường đường chứ? Tuy biết rằng lợi hại, nhưng mệnh lệnh buộc phải thi hành. Ưng Cửu Gia gượng cười đáp: – Cung đã giương, không thể không phát! Giết hai tên thuộc hạ, đó không phải là vấn đề. Phần vì phải thi hành nhiệm vụ, mặt khác Ưng Thiên Lý vẫn hy vọng rằng đối phương đã bị trọng thương, mình còn có thể đối phó được. Quách Bạch Vân buông gọn hai tiếng: – Được lắm! Ưng Thiên Lý chợt trầm mình thấp xuống, bất thần hét to một tiếng nhún chân lao vọt tới. Tầm vóc lão đã thấp bé, khi chùng đầu gối xuống thì nhìn giống như một đứa trẻ lên năm, thế nhưng động tác lại kỳ ảo tuyệt luân. Từ trên cao, Ưng Thiên Lý chợt đảo mình, thi triển chiêu thức “Thương Ưng Tróc Thố”, hai cánh tay dài ngoằng cùng với bộ vuốt ưng đen bóng và cực sắc, phân biệt chộp xuống hai vai Quách Bạch Vân. Thân hình lão nhỏ bé nhưng cực kỳ mau lẹ, chiêu thức rất thuần thục tinh diệu, xứng là nhất lưu công tử! Khấu Anh Kiệt thấy vậy phát run, thầm lo cho Quách lão nhân. Tuy biết ông là cao thủ thượng thặng, nhưng vừa rồi chàng đã chứng kiến tình trạng bi thảm của ông, chỉ sợ không tiếp nổi chiêu này. Vừa lúc ấy thì ánh đao lóe sáng. Trước đao pháp thần kỳ của đối phương, Ưng Thiên Lý không dám liều mạng chộp xuống, liền thu trảo, thân ảnh đang ở trên không đảo nhanh nửa vòng đáp xuống, nhanh nhẹn chẳng kém gì loài vượn. Tuyệt chiêu của Ưng Thiên Lý không thu được hiệu quả như ý, nhưng đao pháp thần kỳ của Quách Bạch Vân cũng không đả thương được địch nhân. Hai người không ai chiếm được thượng phong. Quách Bạch Vân quyết định xuất kỳ chiêu thủ thắng, nếu để chậm đối phương phát hiện được một nội lực duy trì không đủ, tìm cách kéo dài cuộc đấu, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Khi Ưng Thiên Lý vừa đáp xuống, không chờ lão kịp giữ mình trầm ổn, Quách Bạch Vân sấn tới công liền năm đao! Ưng Thiên Lý lùi năm bước. Quách Bạch Vân bất thần nảy chồm tới tay phải vẫn cầm đao, tay trái đánh ra một chưởng. Ưng Thiên Lý không ngờ tới chiêu này, không tránh kịp nên cũng đưa tả chưởng ra tiếp. Tuy vậy không có tiếng nổ nào phát ra, trái lại, khi song chưởng còn cách nhau ba bốn thước chợt ngưng lại giữa chừng, không đánh tới cũng không rút về. Khấu Anh Kiệt hiểu rằng hai đối thủ đang đấu nội lực, nhưng không trực diện mà bằng phương pháp cách không. Chỉ có những cao thủ đỉnh cao mới đủ khả năng cách không phát chưởng như thế. Tuy vẻ ngoài trông rất bình thường nhưng kỳ thực cả hai đang ngưng tụ công lực mấy chục năm tu tập quyết đấu, còn hung hiểm hơn đấu bằng binh khí rất nhiều, và kết quả nếu không lưỡng bại cầu thương thì ít nhất một bên phải thụ nội thương mới ngừng đấu. Khấu Anh Kiệt biết rằng Quách Bạch Vân chủ động đấu nội lực tức tin mình thắng được đối phương, nhưng chàng vẫn lo ông đang bị nội thương trầm trọng, sợ xảy ra chuyện rủi ro, vận sẵn công lực sẵn sàng xuất thủ giải cứu. Bên kia hai tên hán tử cũng tỏ ra rất căng thẳng. Thời gian chậm rãi trôi qua. Lòng Khấu Anh Kiệt nóng như lửa đốt. Đột nhiên bàn tay trái của Quách Bạch Vân đẩy mạnh ra rồi đột ngột thu hồi, đồng thời tay phải đang cầm “Như Ý Đao” chợt điểm ra một phát. Lúc đó hai người đứng cách nhau gần một trượng, khi Quách Bạch Vân thu chưởng về, thân thể Ưng Thiên Lý giật nẩy lên nhưng lão phản ứng rất nhanh nhảy lùi một bước. Tuy vậy lão vẫn không tránh được luồng đao khí điểm ra. Tuy đã bị thương, nhưng Ưng Thiên Lý vẫn đề một hơi chân khí tung mình nhảy lên mái nhà, phẫn hận nói: – Quách lão đầu! Ngươi chớ vội đắc ý! Ta sẽ không tha ngươi đâu! Nói chưa hết câu, người đã khuất trong màn đêm. Hai tên hán tử thấy chủ nhân đã bỏ chạy liền vứt đuốc chạy tháo thân, bỏ mặc tử thi đồng bọn. Không ai đuổi theo. Quách Bạch Vân gắng đứng thẳng, nhưng khi Ưng Thiên Lý đi khuất thì người hơi khọm xuống, bật ho một tràng. Khấu Anh Kiệt vội đến dìu lão, lo lắng hỏi: – Lão nhân gia có sao không? Quách Bạch Vân nhếch môi cười thảm đạm, sắc mặt lại trắng bệch ra như trước, ôm ngực ho rũ rượi. Lão nói đứt quãng trong cơn ho. – Không thể... ở lại đây nữa... phải đi nhanh... Khấu Anh Kiệt hỏi: – Lão tiền bối bị thương mà? Quách Bạch Vân lắc đầu nói: – Hắn thì làm gì được... ta chứ? Chỉ tiếc rằng ta bị nội thương quá nặng nên một chiêu “Thụ ưng phá ngạn” vừa rồi chỉ xuất được năm thành, nếu không hắn đừng mong toàn mạng! Lão bật tiếng ho, thở dài nói tiếp: – Tuy vậy nhưng số cao thủ chịu được chiêu này trên giang hồ không nhiều. Thiết Hải Đường có được thuộc hạ như thế, chẳng trách gì ôm tham vọng bá chủ võ lâm! Khấu Anh Kiệt thấy Quách Bạch Vân cứ khuỵu xuống trong tay mình, việc cấp thiết lúc này, nếu không ở lại thì phải nhanh chóng tìm một nơi dưỡng sức, chàng hỏi: – Lão tiền bối! Bây giờ chúng ta đi đâu? Quách Bạch Vân nói: – Hiền điệt! Đi lấy ngựa đi! Khấu Anh Kiệt nói: – Lão tiền bối, để điệt nhi cõng lão nhân gia đi! Quách Bạch Vân gật đầu. Khấu Anh Kiệt xốc lão nhân lên lưng chạy ra hậu viện về phía tàu ngựa. “Cửu Lý Hương” im lìm, tựa hồ đang chìm vào giấc ngủ. Nhưng sự thực không phải thế. Khi Khấu Anh Kiệt qua khỏi một tiểu viện thì có một tên hoàng y hán tử từ trong bóng tối nhảy xổ ra, không nói một lời vung đao chém xuống đầu chàng. Để bảo toàn tính mạng cho Quách lão nhân là cấp thiết, Khấu Anh Kiệt không nghĩ ngợi nhiều, tay cầm sẵn “Như Ý Đao” vung lên đỡ. “Choang” một tiếng, tên hán tử bật lùi lại, còn chưa kịp trấn tĩnh thì ánh đao đã lóe lên, tiếng rú vừa phát ra tới cổ đã tắc nghẹn từ đó phun ra một vòi máu, đổ gục xuống chết ngay tại chỗ. Khấu Anh Kiệt xốc Quách lão nhân lên chạy tiếp. Nhưng chưa được mấy bước thì lại có thêm ba tên hoàng y hán tử xông ra. Khấu Anh Kiệt định xuất thủ thì nghe Quách Bạch Vân nói: – Mặc chúng! Cứ chạy đi! Khấu Anh Kiệt làm theo, gia tăng thân pháp chạy về phía chuồng ngựa. Ba tên hoàng y hán tử thấy đối phương chưa đánh đã chạy, đời nào chịu bỏ? Chúng vừa hò nhau đuổi theo vừa quát: – Nộp mạng đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]