"Ngươi giao quả Vãng Sinh ra đây, ta sẽ hóa giải phong ấn trên người ngươi." Phó Diệp Văn đứng chắp tay trên không, cất giọng nói: "Sau này, chúng ta chia đều thiên hạ, thế nào?"
"Những lời này, trước kia đã có rất nhiều kẻ nói với ta rồi." Úc Lưu đứng từ trên cao nhìn hắn, khẽ mỉm cười, sắc mặt lại vô cùng lạnh lẽo: "Không ngờ qua nghìn năm, vẫn không khác một chữ nào."
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng thân thể vẫn chưa cởi bỏ phong ấn này thì vẫn còn có thể cứu rỗi đại cục sao?" Phó Diệp Văn phất tay, có người nâng Mạnh Trạch Hư dậy, quay về sau đám đông của Huyền Âm giáo: "Úc Lưu, ngươi sống không dưới nghìn năm, hẳn phải là người thông minh... sao ngươi không nghĩ xem năm đó, những danh môn chính phái này đã đối xử với tộc nhân của mình thế nào?"
Mạc Vi dẫn đầu, cả giận nói: "Đừng có nói bậy! Năm đó Giao tộc bị vây công, phái Thượng Thanh có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể tăng thêm thương vong mà thôi..."
Thân thể Việt Dương hơi lung lay, sắc mặt trắng bệch. Úc Lưu ghé mắt, lạnh lùng nói: "Việt chưởng môn, hay cho câu có lòng nhưng không có sức."
Đột nhiên xung quanh lâm vào trầm mặc, các vị chưởng môn nhìn Việt Dương đầy ẩn ý, tình huống năm đó, phải biết là không thể trách tổ tiên của Việt Dương, dù là ai cũng không muốn cơ nghiệp của tổ tiên phải bị hủy trong tay mình.
"Thì ra, qua nhiều năm như thế, cuối cùng ngươi cũng trở lại." Giọng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-kiem-cuoi-duoi-nam/3290753/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.