Ngày tiếp theo, Mạnh Trạch Hư cho thủ vệ trước của lui ra, gõ cửa phòng rồi gọi: "Tiểu Ma à?"
Một loạt tiếng ho khan đáp lại hắn, Mạnh Trạch Hư đẩy cửa phòng ra, mấy vũng nước đọng chỉ vừa mới khô một nửa đầy khả nghi nằm khắp mặt đất, cửa sổ mở rộng, ngoại sam màu xám của Cổ Tiểu Ma dập dờn trong gió như một con cá khô.
Đầu Mạnh Trạch Hư có mấy vạch đen, hắn nhìn Cổ Tiểu Ma đang cuộn mình trong chăn, trong mắt đều là sự nghi ngờ.
Cổ Tiểu Ma hắt hơi một cái, cười gượng hai tiếng: "Tối hôm qua nóng quá nên muội muốn đi dạo một chút..."
...
Nàng cười một cách nịnh nọt: "Lục sư huynh... Mạnh giáo chủ à, niệm tình cảm khi xưa, ngươi mau trả tay nải lại cho ta đi, bên trong còn có y phục mà sư nương tự tay may cho ta nữa."
Mạnh Trạch Hư nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, mỗi lần Cổ Tiểu Ma đến năn nỉ hắn việc gì thì hắn luôn có biểu cảm thương tiếc như vậy. Đứng đó một lúc lâu, đột nhiên Mạnh Trạch Hư lại mỉm cười: "Tiểu Ma, muội sống có tốt không?"
Cổ Tiểu Ma cuộn mình trong chăn, lạnh đến phát run, chợt nghe hắn hỏi như vậy thì ngẩng phắt đầu lên, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như thế, dường như bọn họ vẫn còn đang ở trên đỉnh Thiên Diễn sơn, một buổi trưa bình thường nào đó, trời rất cao, mây rất thấp, nàng nằm thư giãn trên thảm cỏ, mà hắn lại bị sư phụ bắt phải đi tìm nàng về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-kiem-cuoi-duoi-nam/3290718/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.