Đỗ Dục Thành vàĐỗ Dục Kỳ biết được ba người bọn họ phải xuống núi, dứt khoát làm ầm lên cũng muốn đi, Mạc Vi chỉ nói bốn chữ: “Sẽ có sắp xếp khác”, tiện thểcũng thành công khiến bọn hắn ngậm miệng.
Cổ Tiểu Ma sắp xếpxong, gia sản của nàng cũng không có gì, một thanh bội kiếm, một vài bộquần áo để thay đổi, cùng với một ít đồ dùng hằng ngày, cứ như vậy màxong việc. Thu Tĩnh ôm một cái bọc trong tay, nhìn thấy dáng vẻ kia củaCổ Tiểu Ma, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
“Sư nương...”
Thu Tĩnh cũng không đáp lại, yên lặng mở tay nải ra, thay nàng gấp lại yphục. Lập tức lấy bọc mà mình mang tới, bên trong đúng là hai bộ quầnáo, một bộ màu hồng phấn, một bộ màu xanh biếc, đều được thêu cũng mộtkiểu, Cổ Tiểu Ma vừa thấy, trong lòng liền trở nên ấm áp, nói nhỏ: “Sưnương...”
“Khi còn bé, con đã rất thích màu hồng phấn, chỉ là sau khi Tác Oanh đến đây lại không mặc nữa... Đứa nhỏ này, sao sư nương lại không rõ tâm tư của con chứ? Chỉ là Viễn nhi, thằng bé...” Thu Tĩnh vỗvề tay Cổ Tiểu Ma, khẽ thở dài: “Hai bộ y phục này, vốn là trang phụcmùa xuân sư nương làm cho các con, lần này xuống núi cứ mang theo đi,màu xanh cũng làm tôn lên khí sắc của người mặc, là cô nương trẻ tuổi,đừng ăn mặc ra vẻ người lớn. Con là do một tay sư nương nuôi lớn, ta đãsớm xem con như nữ nhi thân sinh của mình rồi...”
Rốt cuộc Cổ Tiểu Ma đã không nhịn được nữa, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-kiem-cuoi-duoi-nam/3290707/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.