Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh. Vài ngày nữa bên phía Lâm Đàm phải tổ chức lễ tốt nghiệp. Lâm Hồi chưa quyết định được sẽ tặng quà gì cho hắn, nhưng Lâm Đàm nói mình đã nghĩ ra rồi, bảo Lâm Hồi đến lúc đó sẽ biết.
Sau khi tan làm trở về, Lâm Hồi nhận được một kiện chuyển phát nhanh.
Lâm Hồi suy nghĩ một chút, gần đây anh đâu có mua gì, nhưng kiện hàng này lại viết tên của anh.
Lâm Hồi mở gói hàng ra, ở bên trong có vẻ như là một chiếc váy trắng, nhưng khi cầm lên, anh hoàn toàn bối rối.
Nói là quần áo, nhưng thực ra chỉ là mảnh vải nhỏ, siêu thiếu vải, một bộ đồ lót đầy ren ở ngực, hai sợi vắt chéo ở lưng, một chiếc quần lót có viền ren hình chữ T, và một đôi tất trắng dài đến đùi, còn có một cái nơ con bướm.
Lâm Hồi lập tức đỏ mặt. Bộ "quần áo" này thích hợp với người gầy và da trắng hơn, nếu mặc trên người mình, chắc chắn sẽ chẳng ra gì cả.
Lâm Hồi nhìn chằm chằm quần áo thật lâu, do dự.
Sau khi mặc vào, anh nhìn vào gương một lúc lâu, mặc dù không xấu như trong tưởng tượng, nhưng anh không thấy đẹp ở đâu cả.
Lâm Hồi thở dài, chỉ mong khi Tiểu Đàm nhìn thấy đừng thất vọng.
*****
Buổi tối khi Lâm Đàm trở lại, phát hiện phòng khách và phòng bếp không có ai, cửa phòng ngủ thì khép hờ.
"Này, anh ơi?"
Lâm Đàm đẩy cửa phòng ngủ ra, thuận tay bật đèn lên, liếc mắt liền nhìn thấy cảnh đẹp, kinh ngạc đến mức tự dưng nín thở. Lâm Hồi đang nằm ở trên giường, mặc quần áo hắn chọn, nghe thấy tiếng hắn liền quay đầu lại, đỏ mặt, ngây thơ cực kỳ.
Lâm Đàm vô thức nuốt nước miếng, hắn khóa cửa lại, chậm rãi tiến đến, "Anh ơi, thật là đẹp."
Lâm Hồi xấu hổ ngồi dậy, "Tiểu Đàm, tốt nghiệp vui vẻ."
Lâm Đàm ngồi trên giường, vươn tay vân vê môi Lâm Hồi liên tục cho đến khi nó biến thành màu đỏ tươi, chậm rãi đi xuống, nắm lấy nơ con bướm, sau đó buông ra làm bắn ngược vào hầu kết Lâm Hồi
Lớp vải ren trên ngực trong suốt, không biết có phải trùng hợp hay không mà chỗ hai đầu nhũ lại là lỗ rỗng, Lâm Đàm vừa xoa xoa hai đầu v* vừa dùng ngón trỏ đào bới.
"Ừm... đừng..."
Ngón tay không tha tiếp tục đi xuống, cách lớp vải sờ soạng dương v*t, sau đó trượt đến hoa huy*t, ấn mạnh, vừa lòng nghe được vài tiếng kêu rên. Hắn đưa tay ra phía sau Lâm Hồi, kéo một chút rồi buông ra, bang, dây áo đánh vào lưng Lâm Hồi, lưng lập tức đỏ lên.
Lâm Đàm nhanh chóng đứng dậy, Lâm Hồi khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn thấy hắn chuyển một tấm gương lớn từ bên ngoài vào, dựa vào đối diện giường
Lâm Hồi có dự cảm không tốt
Sau khi đặt xong, Lâm Đàm liên tục cởi bỏ quần áo, trên người chỉ để lại một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ chỉ còn một cái cà vạt.
Củi khô lửa bốc.
Hai người trẻ tuổi lăn thành một đoàn, đến khi Lâm Hồi gần như không thở nổi, Lâm Đàm mới buông anh ra, liên tục chà đạp hai bánh bao nhỏ, hắn hôn lên, hết đè lại cắn, nhưng không uống sữa.
Lâm Hồi khó hiểu trong chốc lát, còn chưa kịp suy nghĩ đã bị ngón tay phía sau dời đi lực chú ý, Lâm Đàm không cởi mảnh vải ra mà trực tiếp đem quần lót đẩy qua một bên bắt đầu mở rộng, hạ thân sắp nổ tung nhưng hắn vẫn như cũ nhẹ nhàng chậm rãi thâm nhập.
Để Lâm Đàm thuận lợi hơn, Lâm Hồi nửa ngồi nửa quỳ, vừa vặn đem đầu v* để trước mặt Lâm Đàm, hắn không nhịn được mà mổ vài cái.
Lâm Đàm chuyển đến phía sau Lâm Hồi, để anh đối diện với gương, để cơ thể Lâm Hồi dựa vào người mình, kéo ra quần lót chữ Đinh (丁) ra rồi từ thọc vào. Phụt phụt, động tác biên độ không lớn, nhưng mỗi một chút đều rất sâu, làm cho khóe mắt Lâm Hồi đỏ lên.
"Hì", Lâm Đàm đến gần bên tai Lâm Hồi cười khẽ, nâng cằm Lâm Hồi lên để anh đối diện với gương, "Anh ơi, sao không nhìn vào gương? Có phải rất đẹp hay không?"
Lâm Hồi trợn tròn mắt, đỏ mặt không lên tiếng.
Tay Lâm Đàm trượt đến trước ngực Lâm Hồi, bóp bóp nhũ thịt, "Ừm..."
"Anh ơi đừng sợ."
Bàn tay kéo vải ren trước ngực xuống, vải dệt kia khó khăn lắm mới giữ được ở bên hông. Bàn tay tiếp tục làm ác, dùng sức nhào nặn thịt mềm, thậm chí quá đáng đến mức đè ép đầu v*, "A... Đau... Tiểu Đàm..." Lâm Hồi khó chịu ngồi thẳng lại.
"Một nụ hôn sẽ không đau nữa." Lâm Đàm hôn lên vành tai Lâm Hồi.
Chất lỏng màu trắng trào ra khỏi nhũ hoa, từ khe hở giữa các ngón tay chảy xuống.
Lâm Đàm cười nhẹ, đưa ngón tay ướt át của mình lên miệng Lâm Hồi, anh do dự một chút, ngoan ngoãn liếm sạch.
"Có ngọt không?"
Không đợi Lâm Hồi trả lời, Lâm Đàm nhanh chóng di chuyển, ngón tay cũng không an phận ở trong miệng càn quấy "Ưm..ưm..."
Hắn rút ngón tay ra, mang theo mấy sợi chỉ bạc, "Anh ơi, anh có muốn xem vừa rồi em vắt sữa như thế nào không."
Lâm Hồi trơ mắt nhìn bàn tay kia giở thủ đoạn cũ, để lại dấu vết trên vú. Khi chất lỏng chảy ra, Lâm Hồi đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt quay đầu lại, hai người trao nhau một nụ hôn dài.
Sau khi kết thúc, Lâm Đàm ôm Lâm Hồi vào ngực, "Oa... Không nghĩ tới anh vậy mà thực sự mặc bộ đồ này. Em còn nghĩ anh sẽ không đồng ý cơ. Oa... Em yêu anh nhiều lắm. "
"Anh cũng yêu em."
Nghỉ ngơi một hồi, Lâm Đàm liền lôi kéo Lâm Hồi đi tắm, Lâm Hồi lúc đầu còn cảm thấy kỳ quái, hôm nay sao lại kết thúc sớm như vậy, không ngờ Lâm Đàm lại muốn ở trong phòng tắm làm.
Lúc trước khi ở trong phòng tắm, quá đáng lắm là bị áp vào tường, nhưng khi Lâm Hồi bị đè trên bồn rửa mặt, anh hoàn toàn hoảng sợ, nếu làm như vậy, sau này anh làm sao dám rửa mặt đây.
"Đừng, Tiểu Đàm, đừng ở chỗ này."
Lâm Đàm hôn lên lưng Lâm Hồi, "Ngoan."
Nhẹ nhàng cởi ra quần lót màu trắng, Lâm Đàm trực tiếp cắm vào hoa huy*t.
"Ưm a... Chậm một chút..."
"Vừa rồi cách gương rất xa, chắc chắn anh nhìn không rõ, hiện tại ở gần như vậy, anh cần phải thưởng thức vẻ mặt chính mình"
Vừa nói, Lâm Đàm vừa mạnh mẽ va chạm, chiếc cà vạt liên tục chạm vào lưng Lâm Hồi theo từng nhịp va chạm.
Âm thanh của nước, tiếng rên rỉ và va chạm vật lý được trộn lẫn với nhau để tạo thành bản nhạc đẹp nhất trên thế giới. Nó vang lên tuần hoàn trong phòng tắm với hiệu ứng trộn riêng của mình.
Bởi vì ở quá gần gương, Lâm Hồi nhìn thấy vẻ mặt của mình khác hẳn mọi hôm, vốn là vẻ đẹp nam tính, tràn ngập hương vị đàn ông, hiện tại lại mê muội cùng dâm đãng, hai má ửng hồng, nhìn sao cũng cảm thấy là thích muốn chết mà bày đặt, không biết vì sao em trai lại thích vậy.
Lâm Hồi lén lút nhìn vào khuôn mặt của em trai mình, hắn có một vẻ đẹp trung tính, vừa đẹp trai lại vừa xinh đẹp nhưng không hề có vẻ nữ tính, nước da trắng và khuôn mặt hơi đỏ. Rõ ràng là hắn có một nước da và dáng môi đẹp. Nó rất đẹp, hồng hào, hơi giương lên. Anh dần bị nó mê hoặc. Đôi mắt to lúc này không hề có nước mắt, nhưng lại vào đúng lúc anh nhìn mà lộp bộp rơi xuống.
"Đẹp sao?"
"Đẹp." Lâm Hồi ngây ngốc gật gật đầu.
"Vậy thì người đẹp có thể quá đáng một chút không?" Lâm Đàm làm ra vẻ hơi nhíu mày, nước mắt nhanh chóng tràn ngập hốc mắt, muốn rớt cũng không được.
Lâm Hồi lập tức cảm thấy đau khổ, "Được, đều được hết."
Lâm Đàm nhếch khóe miệng, giống như mèo bắt trộm cá.
Không đợi Lâm Hồi kịp phản ứng, hắn đã tiến lên một bước nhỏ, đẩy mạnh hơn, đồng thời đánh vào cửa tử cung, Lâm Hồi lập tức phản ứng lại, nhanh chóng trốn về phía trước, nhưng bụng lại bị ép chặt, không có một khe hở nào,
Anh dần dần không thể chịu đựng được nữa, không ngừng cầu xin lòng thương xót, khóc lóc, nhưng điều này chỉ càng làm cho người phía sau muốn xâm phạm anh nhiều hơn, cành muốn làm anh khóc nhiều hơn.
Trong mắt thợ săn, con mồi càng trở nên hấp dẫn.
Vì vậy, người thợ săn đã bỏ qua sự vùng vẫy của con mồi và cắm mũi tên thật sâu vào cơ thể con mồi. Các tướng bao vây thành không ngừng dùng cọc gỗ đâm vào cửa thành, cứ mỗi lần đâm, cửa thành lại bị mở ra một chút, cửa thành lung lay sắp đổ, rốt cuộc bị đánh sập.
"Anh ơi, không nhìn xem là ai đang chịch anh sao? Là Tiểu Đàm, là người anh yêu nhất" Lâm Đàm cắn vành tai Lâm Hồi.
"A... Ô..." Âm thanh khóc nức nở của Lâm Hồi bỗng nhiên biến đại, phía trước bị thao bắn, hoa huy*t cũng trào ra một cổ d*m thủy, đánh vào dương v*t Lâm Đàm, lại bị chặn kín mít.
Lâm Hồi không thể dùng sức nữa, ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, nếu không phải Lâm Đàm ghim chặt, anh đã trượt xuống từ lâu rồi.
Lâm Đàm vén tóc, ở trong cái miệng nhỏ nhắn ra vào, hắn biết Lâm Đàm vừa mới cao trào xong, hiện tại không còn sức, cho nên nhìn vẻ mặt của Lâm Hồi, dùng lực một chút, quân lính tiếp tục tràn vào, hướng sâu vào trong thành
Chất lỏng ấm nóng làm Lâm Hồi giật mình, Lâm Hồi sau khi bị rút ra vẫn còn hơi run rẩy, còn chưa bình tĩnh lại đã bị khiêng vào bồn tắm.
Lâm Đàm sờ sờ bụng của Lâm Hồi, "Bồn rửa mặt quá lạnh, biết thế em đã kê một cái gối ở dưới rồi."
Lâm Hồi không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Đàm, không có chút sát khí nào ngược lại có vẻ như thẹn quá hóa giận làm Lâm Đàm lại suýt chút nữa phất cờ.
"Được, được rồi, anh không cần giận dỗi, sau khi tắm rửa sạch sẽ chúng ta đi ngủ, được không?"
"Ừm."
"Anh ơi, anh sinh con cho em nhé?"
"Ừm."
"Anh không muốn sinh cũng không sao, anh... ế? Anh vừa nói cái gì vậy anh?"
"Ừm."
"Anh ơi, anh nói lại lần nữa đi!"
Lâm Hồi không đáp.
"Ô ô... Anh trai tôi sắp sinh cho tôi ô ô ô ô ô..."
Lâm Hồi nhẹ nhàng sờ đầu Lâm Hồi, tiểu bảo bối lại bắt đầu khóc, sau khi có con, sẽ có hai đứa nhỏ phải dỗ dành, thế nhưng khi Lâm Hồi hôn lên khóe miệng Lâm Đàm, anh nghĩ mình sẽ vui vẻ chịu đựng.
----------------TOÀN VĂN HOÀN---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.