Edit: Cá Viên
Sau khi Lâm Đàm vào trung học, chiều cao bắt đầu phát triển vượt bậc, việc rúc vào vòng tay của Lâm Hồi để uống sữa rất bất tiện, vì thế Lâm Hồi chỉ có thể nằm ngửa ở trên giường, Lâm Đàm chống hai tay ở bên người anh để uống.
Tuy rằng tư thế này có chút giống giống làm tình, nhưng Lâm Hồi không lay chuyển được Lâm Đàm.
Tuy nhiên, Lâm Đàm không uống được bao lâu, Lâm Hồi lúc ấy học năm 3, vội vàng chuẩn bị thi lên thạc sĩ, sau khi khai giảng xong vẫn luôn ngâm mình ở thư viện, vì thời gian eo hẹp dứt khoát thuê nhà ở bên ngoài, lâu lâu Lâm Đàm mới có thể nhìn thấy anh mình một lần.
Thi lên thạc sĩ là một việc rất áp lực, ít nhất bạn phải chuẩn bị từ đầu năm để cuối năm thi, sau đó thi vòng hai, rồi lại viết luận văn tốt nghiệp, v..v, bận tối mày tối mặt.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, đã sáu tháng trôi qua
Hơn một năm nay, hai người thực sự không thể dành nhiều thời gian cho nhau.
Lần này trở về, có thể ở nhà ăn không ngồi rồi hơn hai tháng
Thứ bảy, sau khi Lâm Đàm học bù xong thì trở về nhà, mở cửa phát hiện trong phòng gọn gàng ngăn nắp, vật dụng đều được sắp xếp đâu ra đó, "Anh ơi?!"
Lâm Đàm vọt vào phòng Lâm Hồi, phát hiện Lâm Hồi nằm ở trên giường ngủ rồi..
"Anh", Lâm Đàm thả nhẹ bước chân tới gần, ngồi xổm xuống mép giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lâm Hồi "Em rất nhớ anh".
Khi hắn nói chuyện, nước mắt không ngăn được rơi xuống, đánh thức Lâm Hồi khỏi mộng đẹp
Nước mắt rơi trên mặt Lâm Hồi, phá vỡ mộng đẹp của anh
"Tiểu Đàm về rồi sao," Lâm Hồi giơ tay sờ sờ đầu Lâm Đàm, "Sao em lại khóc?"
"Oa.. Hu hu, em nhớ anh lắm", Lâm Đàm dựa vào ngực Lâm Hồi, nước mắt làm ướt vải trước ngực Lâm Hồi . truyện tiên hiệp hay
"Anh trai cũng nhớ Tiểu Đàm mà. Ăn tối chưa? Để anh đi nấu cơm."
Lâm Đàm lắc đầu, làm nũng nói, "Chưa ăn, lúc anh không ở nhà, em luôn gọi món mang đi hoặc là ăn chút gì đó, anh biết mà, em không biết nấu ăn."
"Em muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được hết. Đã lâu rồi em không được ăn đồ do anh làm. Chỉ cần là anh làm em đều thích."
Sau bữa ăn tối, Lâm Đàm lại cùng Lâm Hồi xem TV, xem một lúc liền bắt đầu mất tập trung
"Anh ơi, đã lâu rồi em không được uống sữa, hôm nay anh cho em uống được không?"
Lâm Hồi không nghĩ tới đã qua lâu như vậy Lâm Đàm còn muốn uống sữa, đành phải nói gần nói xa, đề tài lại bị Lâm Đàm kéo trở về, " Anh? Anh không muốn cho em uống sao? Em đã hơn một năm rồi không được uống, hu...."
"Đừng khóc, đừng khóc." Lâm Hồi vội vàng an ủi, cọ tới cọ lui nhấc quần áo lên ngậm ở trong miệng, vươn hai tay ra phía sau cởi nội y.
Lâm Hồi ngực không lớn, thường mặc đồ lót cho người ngực nhỏ, may mà anh cao khỏe, nhìn ngực cũng không to lắm, người khác sẽ nghĩ đó là cơ ngực phát triển, nhưng chỉ có Lâm Đàm biết dưới lớp quần áo là phong cảnh đẹp như thế nào.
Việc cho uống sữa trong thời gian dài đã làm cho đầu ti của Lâm Hồi trở nên lớn hơn và có màu sẫm hơn, khi ghé sát vào nhìn có thể nhìn thấy lỗ sữa. Vào lúc này, đầu nhũ đỏ hồng lên xuống theo hơi thở của Lâm Hồi, dụ dỗ Lâm Đàm cúi đầu tìm hiểu.
Không biết là do lâu ngày không cho uống sữa mà trở nên mẫn cảm, hay là gần đây không để ý đến phương diện tình dục mà Lâm Hồi cảm thấy hạ thể của mình ẩm ướt.
Sau khi cho uống sữa xong, Lâm Hồi đi vào phòng tắm, quả nhiên quần lót đã ướt đẫm, anh lấy một tờ khăn giấy lau sạch sẽ. Điều anh lo lắng bây giờ không phải là chuyện này, mà là hình như bản thân thích Lâm Đàm.
Họ đã sống với nhau từ khi còn nhỏ, anh bao dung Lâm Đàm, nuông chiều Lâm Đàm, luôn đem Lâm Đàm đặt ở vị trí thứ nhất, nhưng không biết từ khi nào tình cảm của anh với Lâm Đàm đã thay đổi, anh cũng không rõ đó là tình thân hay tình yêu.
Thi lên thạc sĩ là một cơ hội để anh dọn ra khỏi nhà này, bọn họ thời gian dài không thấy mặt, anh cũng chuyên tâm vào việc học, nhưng anh vẫn nghĩ đến Lâm Đàm, thậm chí anh còn tự an ủi mình bằng bức ảnh của em trai.
Anh lừa dối chính mình không thích Lâm Đàm, buộc bản thân không nghĩ về hắn, nhưng khi nhìn thấy Lâm Đàm, tất cả đều tan tành mây khói.
Thật ra, việc cho uống sữa là một chút tâm kế nhỏ của anh, tuy rằng có thể sau này Lâm Đàm nghĩ lại sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng bây giờ, anh là bị yêu cầu cho uống.
Anh không cầu Lâm Đàm cũng yêu mình, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng là anh em.
Hơn nữa trên đời này có bao nhiêu tỉ lệ, người bạn thích cũng sẽ thích bạn đâu, hơn nữa Lâm Đàm bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ.
Mặc dù là nghỉ hè, lớp 11 cũng phải học bù, học nốt phần kiến thức mới, bắt đầu ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Giai đoạn này cũng đặc biệt quan trọng, chủ yếu là do tâm lý điều chỉnh, cho nên áp lực cũng tương đối cao.
Lâm Hồi vừa vặn ở nhà, không thể đi ngủ sớm, tối nào cũng làm đồ ăn khuya cho Lâm Đàm, hắn học đến khuya nhất định sẽ đói bụng.
Lâm Đàm đã lâu không uống sữa, gần đây tần suất tương đối nhiều, dù sao Lâm Hồi phát triển bình thường, không có nhiều sữa.
Buổi tối, Lâm Hồi ước chừng Lâm Đàm sẽ sớm trở lại, đặt đồ ăn trên bàn ăn, ngồi ở trên sô pha chờ hắn.
Vừa vào đến cửa Lâm Đàm đã nhào vào vòng tay của Lâm Hồi, im lặng một chút liền đòi uống sữa
"Không ăn cơm?" Lâm Hồi sờ sờ đầu Lâm Đàm
Lâm Đàm không nói chuyện.
Lâm Hồi nhận ra hôm nay tâm trạng của Lâm Đàm có vẻ không tốt nên không nói thêm, chỉ xoa đầu giúp hắn xoa dịu cảm xúc.
Hôm qua mới cho uống sữa, hôm nay sữa còn lại không đủ nhiều, Lâm Đàm hút một lúc cũng không ra, nhưng hôm nay tâm trạng hắn có vẻ bực bội, vẫn luôn không chịu nhả ra, còn vẫn luôn nhắc mãi: "Tại sao lại có không có sữa? "
Thật sự hút không ra, liền dùng tay nắm chặt nhũ thịt xoa bóp, cả bánh bao nhỏ đầy vết ngón tay đỏ ửng, vừa mút vừa cắn, như trút giận.
Lâm Hồi lúc đầu còn có thể chịu đựng, sau đó cảm thấy đau và tê dại, không thể không hít vào.
Một lúc sau, Lâm Đàm rốt cục buông bộ ngực bị nhào nặng đến thê thảm của Lâm Hồi ra, đem đầu ôm vào trong ngực của anh, mãi một lúc sau mới nhấc đầu lên.
Vừa nhìn lên, hắn phát hiện ngực của Lâm Hồi đã đỏ bừng, đầu nhũ thậm chí còn bị tróc da, Lâm Đàm vươn tay sờ sờ, Lâm Hồi đau đến hít một hơi.
"Anh ơi, em xin lỗi, em thật sự quá đáng mà." Hắn vừa nói xong thì nước mắt liền tuôn rơi, Lâm Hồi sao có thể nhẫn tâm trách hắn, bây giờ còn phải an ủi hắn, "Không sao đâu, anh trai không đau, nhưng Tiểu Đàm, hôm nay sao vậy, có chuyện gì không vui sao? "
Lâm Đàm khịt mũi, cảm thấy rất xấu hổ, chưa lên lớp 12 liền bị áp lực bởi loại việc này, nói ra nhất định sẽ bị anh trai cười nhạo.
Lâm Đàm lắc đầu, "Không sao, em đi mua thuốc cho anh." Hắn bỏ chạy. Nhưng giờ tự học buổi tối tan khá muộn, tiệm thuốc tây gần đó đều đã đóng cửa, Lâm Đàm chạy rất xa mới mua được thuốc.
Nhìn chỗ bị rách da, mắt Lâm Đàm lập tức đỏ lên, "Anh ơi, em xin lỗi, để em bôi thuốc cho anh."
Những ngón tay thon dài của hắn chấm một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng chạm chạm đầu v*.
"A..." Lâm Hồi khẽ rùng mình, trên người nổi lên một tầng da gà,
"Em sẽ nhẹ tay hơn." Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, Lâm Đàm cố gắng mở to mắt, cố gắng kìm lại nước mắt, nhưng nước mắt càng chảy ra dữ dội.
Lâm Hồi thở dài, "Anh sẽ tự mình làm." Lâm Hồi lấy thuốc mỡ, bóp một ít trên tay, chịu đựng đau đớn và xấu hổ, bôi thuốc.
Vốn dĩ anh muốn bôi qua loa cho xong, nhưng Lâm Đàm lại cố chấp muốn bôi một cách tỉ mỉ, chỗ nào không được bôi, chỗ kia bôi quá mỏng, hắn sẽ chỉ ra từng chỗ một, kết quả chỉ là bôi thuốc mà mất gần nửa tiếng đồng hồ mới xong.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Hồi sẽ không nghĩ đến, sau này anh sẽ thành thạo trong việc bôi thuốc lên ngực mình trước mặt Lâm Đàm.
Dù sao thì thứ dục vọng thứ này, rất nhiều lúc sẽ khống chế không được.