Không trách được mấy ngày nay ta luôn cảm thấy buồn nôn, cũng rất thèm chua, thì ra là có thai. Ta vui mừng vô cùng, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Nếu lúc này Cẩn Du phu quân biết ta đang mang cốt nhục của chàng, nhất định chàng cũng sẽ vui giống ta bây giờ. Đáng tiếc, hiện tại chàng không ở bên cạnh ta.
Ta nói với Thẩm Hoành: “Đa tạ ngài, Thái tử điện hạ.”
Thẩm Hoành ngơ ngẩn nhìn ta, không nói được tiếng nào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mặc dù ta không giỏi nhìn mặt người khác, nhưng giờ phút này ta lại đọc được ý tứ trên mặt Thẩm Hoành. Ta nói: “Thái tử điện hạ, tôi nghĩ ngài có chút...” Ta nổi lòng can đảm, thật cẩn thận nói: “Có chút hồ đồ. Tôi là Tạ Uyển, không phải Thái tử phi của ngài.” Đừng nhìn ta bằng ánh mắt hồng hạnh xuất tường nữa.
Thẩm Hoành bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, hắn nói: “Là ta hồ đồ, ha ha. Đúng vậy, là ta hồ đồ.” Hắn đứng dậy, thân mình hơi lảo đảo đi tới phía cửa, miệng vẫn thì thào hai chữ “hồ đồ”.
Ta nghĩ, chắc Thẩm Hoành đã nhớ thương Thái tử phi đến mê muội luôn rồi.
Sau khi Bích Dung và Lê Tâm biết ta có thai, vẻ mặt của hai người cực kỳ chấn động, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên quái dị hơn. Ta hỏi:
“Sao nhìn biểu cảm của các cô cứ như tôi có thai là chuyện xấu ấy?”
Lê Tâm vội lắc đầu, “Không có không có, Lê Tâm chỉ là... chỉ là...” Nàng ta “chỉ là” nửa ngày cũng không nói thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-han/1493996/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.