Edit: Smuk
—
— Trên mảnh đất cằn cỗi này của tôi, em là bông hồng cuối cùng.
Âm cuối cùng của Chúc Chính vang lên, thật lâu sau Quan Khiết vẫn chưa thể hoàn hồn. Cô ôm máy tính, những ngón tay vẫn dán trên bàn phím, đôi môi khẽ mím lại kiềm chế hơi thở.
Ý nghĩa của những câu thơ có tác động rất lớn đến cô, không ngôn từ nào có thể diễn tả được tình yêu mãnh liệt cô dành cho bài thơ.
Xét trên nhiều phương diện, Quan Khiết cảm thấy ý thơ dường như viết cho mình.
Chỉ là, cô không tìm được đoá hoa hồng cuối cùng kia, vẫn như cũ cô đơn tịch mịch, vẫn như cũ không có nơi nương tựa.
Bầu không khí rất tĩnh lặng, dòng thời gian dường như trở nên nặng nề và trôi chậm hơn.
Chúc Chính ngồi một bên, tay trái tì xuống gác trên tập thơ đặt ở đầu gối, tay phải lại xoa xoa góc giấy, lúc nhanh lúc chậm mà lật.
Lật được bốn năm trang, Chúc Chính khép gáy sách lại, cúi người, nhẹ duỗi tay trả tập thơ về vị trí ban đầu của nó.
Dường như mọi thứ lặng lẽ chìm dần vào cục diện bế tắc.
Đồng hồ treo trên tường phía sau lưng anh bất tri bất giác đã chỉ điểm 5 rưỡi.
Ngoài cửa sổ vẫn yên tĩnh không một tiếng động, hơn nửa Thượng Hải phồn hoa được bao phủ trong bóng đêm đen tịch mịch.
Quan Khiết liếm nhẹ môi, cô hơi cúi đầu xuống rồi lại đưa tay ấn vào nút lưu trữ.
Lưu xong video, Quan Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-dang/3440221/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.