Edit: Smuk
—
Tan tiệc, Quan Khiết ngồi xổm ở ven đường, đưa mắt ngắm nhìn dòng sông Hoàng Phổ.
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu hai bên bờ, sóng nước đưa đẩy khiến cho bề mặt sông long lanh trong trẻo như chiếc gương mùa thu.
Gió thổi qua, phá nát tấm gương thành hàng ngàn mảnh vỡ, biến thành ánh sáng bé nhỏ li ti như vẩy cá.
Trong cái rực rỡ phồn hoa ấy, một chiếc thuyền lướt qua tháp Đông Phương Minh Châu rồi lặng lẽ trốn thoát khỏi dòng sông.
Cảm giác nát vụn đột nhiên ập đến giống với ly rượu đỏ thẫm trong quán bar nửa tiếng trước.
Cũng vào nửa tiếng ấy, Chúc Chính từng bước từng bước từ trong đám đông đi đến trước mặt cô, biểu cảm thờ ơ nhìn quanh quầy bar, sau đó chỉ vào Triệu Vũ Vi rồi quay đầu nói với Quan Khiết: “Xin lỗi cô ấy.”
Hai tai Quan Khiết ù ù như bị nước tràn vào, nửa ngày mới phản ứng lại: “Cái gì?”
Chúc Chính im lặng đứng sau Quan Khiết, bàn tay ấm áp đặt trên lưng cô, thấp giọng kiên nhẫn nói: “Xin lỗi đi.”
Trái tim Quan Khiết thắt lại, vừa định lên tiếng phản bác, quay đầu một cái lại nhìn thẳng vào đôi mắt không chút gợn sóng của anh.
Trong phút chốc, cổ họng Quan Khiết như uống phải nước đường, ngọt đến thé cổ, đứng một lúc lâu vẫn chưa thốt nên lời.
Âm thanh xì xào, dị nghị vang lên tứ phía, đám người anh một câu tôi một câu thêm mắm dặm muối, hồi tưởng lại sự việc bằng mấy lời bịa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-dang/3440205/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.