Edit: Smuk
Beta: greakk
—
Thượng Hải vào lúc 10 giờ là điểm tụ tập náo nhiệt nhất.
Trên sông Hoàng Phổ, những con thuyền nối tiếp nhau, tháp Đông Phương Minh Châu tỏa ra ánh sáng thu hút của riêng mình, xe cộ qua lại trên đường giống như được sắp xếp, vô cùng ngay ngắn trật tự.
Quan Khiết đứng dưới đèn đường, im lặng một hồi mới ngước mắt nhìn về hướng Chúc Chính.
Anh đứng ở đầu đường, cả người toát ra sự mục nát mang theo mùi hương cũ kĩ, gần như tách biệt với thành phố phồn hoa, tráng lệ mà mình đang đặt chân.
Nhìn kỹ hơn chút nữa, đồ trên người anh là những kiểu dáng của các nhãn hiệu thịnh hành vào 2 năm trước.
Ngay cả loại đồng hồ trên tay anh bây giờ cũng đã ra sản phẩm mới, thế nhưng cái của anh lại rất cũ rất cũ rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chúc Chính nắm tay che miệng lại, cong eo ho khan không ngừng.
Ho đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên rõ rệt.
Tiếng ho khan giống như máy cày ngoài đồng ruộng, ong ong khàn khàn mãi chẳng dứt.
Suy nghĩ của Quan Khiết bị tiếng ho của Chúc Chính đánh gãy.
Quay đầu nhìn lại, Chúc Chính đã mặc áo khoác, kéo khóa lên tới tận miệng, bao bọc kín mít.
Quan Khiết lúc này mới phát hiện, Chúc Chính sợ lạnh, là rất sợ lạnh mới đúng.
Nhiệt độ còn chưa xuống quá thấp, Chúc Chính đã lạnh đến nỗi run bần bật.
Quan Khiết lấy khăn giấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-dang/3440201/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.