Edit: Smuk
Beta: greakk
—
Quan Khiết trở lại phòng trọ đã rạng sáng, mở cửa, trong phòng trống rỗng.
Cửa sổ phòng khách còn quên đóng, gió lạnh chui vào thổi mấy tấm rèm màu xanh sẫm bay bay.
Trận tuyết buổi chiều còn chưa tới nửa tiếng đã tạnh, giống như con chuồn chuồn nước nhẹ lướt qua Thượng Hải, không mang theo nửa phần cảm tình nào.
Nếu không phải tuyết rơi lúc vừa hoàn thành buổi ghi hình trực tiếp, Quan Khiết còn nghi ngờ có phải hôm nay Thượng Hải sẽ không có tuyết hay không.
Hoặc là, người cô nhìn thấy ở bệnh viện có phải Chúc Chính không?
Tới tận lúc vào cửa, thay giày, thậm chí đã nằm ở trên giường Quan Khiết vẫn đang suy nghĩ liệu bản thân có nhầm lẫn gì đó.
Cuộc sống mấy năm nay mơ hồ, lang thang không có mục tiêu, nếu không phải Chu Chân mỗi ngày ở bên tai lải nhải, cô còn chẳng rõ ngày tháng năm.
Vốn tưởng rằng mình và Chúc Chính sẽ không liên quan đến nhau, cho dù một ngày nào đó có gặp lại, hai người bọn họ nhất định lấy bối rối kết thúc cuộc trò chuyện, không nghĩ tới lại là bộ dáng hiện giờ.
Theo lý mà nói, hình như còn chưa tới ngày ra tù? Anh đã ra hôm nào vậy? Lại vì cái gì mà tới Thượng Hải này?
Có quá nhiều nghi vấn trong lòng Quan Khiết, nhưng nghĩ muốn nổ đầu vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Ngủ đến rạng sáng, Quan Khiết nhận được cuộc gọi của Chu Chân.
Còn chưa kịp lên tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-dang/3440199/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.