Biết là một chuyện, nhìn thấy là một chuyện, chờ đợi lại là một chuyện khác.
Vị Ương ôm Cố Trường Dạ trọng thương trở lại núi Đình La, chờ đợi.
Ngìn nghìn vạn vạn năm trôi qua, vật đổi sao dời, chuyện đời đổi thay, nhưng khung cảnh ở núi Đình La vẫn tươi đẹp. Chính là hiện tại con người đã không còn gọi nơi này là núi Đình La nữa, lấy một cái tên rất kỳ quái, hắn không thích nghe, nơi này vĩnh viễn là núi Đình La của hắn.
Hắn ở nơi này chờ đợi nghìn nghìn vạn vạn năm để gặp lại Cố Trường Dạ, một lần nữa yêu nhau, làm một lần lại một lần hứa hẹn cùng ước định, tại trên núi Đình La này – nơi thuộc riêng về hai người bọn họ.
Phàm nhân ở trên mảnh đất hắn cùng Cố Trường Dạ sống trước kia, xây một tòa nhà chọc trời xinh đẹp, nhớ đến mình từng làm nổ tan nát phòng bếp, Vị Ương nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nhớ đến vẻ mặt người yêu không hề trách móc lại sủng nịch, nụ cười của Vị Ương nháy mắt gần như tỏa sáng lấp lánh.
Hắn biết anh nhất định sẽ tỉnh, không phải vì anh mà là vì hắn.
Sau khi mang Cố Trường Dạ về nhà, Vị Ương lại trở nên tính trẻ con, trở nên huyên náo, quanh không gian tĩnh mịch chỉ có mỗi thanh âm của hắn tràn ngập sôi nổi cùng hữu lực.
Sau khi mang Cố Trường Dạ về nhà, Vị Ương không rơi một giọt nước mắt.
Cho dù anh không hề nói chuyện với hắn, cho dù anh luôn giả bộ ngủ, cho dù anh luôn không quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-to-dung/764635/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.