Mũi kim tiêm dài mảnh xuyên qua làn da tái nhợt, chích vào tĩnh mạch xanh xao của Tưởng Tiệp. Bác sĩ tập trung quan sát ống truyền dịch, dòng chảy của dung dịch bên trong ống không được thuận lợi cho lắm, bèn duỗi tay búng vài cái, đến khi chất thuốc nước lưu thông theo mũi kim tiến vào cơ thể cậu mới ngồi xuống phía đối diện:
“Không ngờ cậu chính là tên nhóc Tưởng Tiệp khiến lão Chu tới mạng cũng chẳng thiết, bằng mọi giá phải đi gặp cho được!”
“Thôi ngay!” Chu Chính đang ngồi bên cạnh Tưởng Tiệp, sầm mặt vào quát, “Ai cần cậu nhiều chuyện hả?”
“Có gì mà phải giấu? Anh vì cậu ta suýt nữa đánh mất luôn cái mạng tốn bao công sức mới nhặt được về, hôm nay nếu em không kéo anh lại, anh lại chẳng lao xuống nước theo? Anh mà đâm đầu xuống thật, Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi…”
“Mẹ kiếp cậu tưởng cứu tôi một mạng là tôi sẽ để yên cho cậu huyên thuyên cả ngày? Cút mau! Để tôi với Tưởng Tiệp yên tĩnh một lát.”
“Ơ hay, đúng là làm phúc phải tội. Cậu ta thiếu anh thì không sống nổi, anh thiếu cậu ta cũng chẳng buồn sống, không bằng hai người hãy sống khỏe mạnh vì nhau. Giờ tình trạng của cả hai thế này, muốn sống tiếp thì phải nghe lời bác sĩ.”
“Phải, nhưng bác sĩ thì bọn tôi cần, chứ thím già lắm lời thì không.”
“Được, vậy thì em làm bác sĩ. Anh,” gã chỉ thẳng vào Chu Chính, “lập tức đi uống thuốc, em còn phải kiểm tra xem vết thương của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105452/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.