“Tàn phế luôn đi cho đáng kiếp!” Giang Sơn ngồi bên cạnh giường, duỗi chân gác lên mép giường bệnh của Tưởng Tiệp. “Lúc được đưa vào viện, tình trạng của cậu rất tệ, ngay cả tiếng tim đập cũng không có, bác sĩ nói bóng gió rằng đừng nên hi vọng quá nhiều, Chính ca thấy thái độ bác sĩ như vậy thì cáu điên lên, không chịu gắp đạn ra, lại còn quăng đồ chửi bới loạn xạ khắp cả viện. Vết thương chờ quá lâu mới xử lí, hơn nữa khi phẫu thuật xong lại không chịu nghỉ ngơi, hôm nào cũng mò tới đây quấn lấy cậu! Thế nên mới để lại di chứng, nhưng dù sao cũng không đến nỗi tàn phế, chỉ là đi lại có hơi khập khiễng thôi, tôi biết cậu sẽ không vì vậy mà ruồng bỏ anh ấy.”
“Ruồng bỏ ư, tại sao lại không? Đã già lại còn què nữa.” Tưởng Tiệp bắt bẻ, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm hạnh phúc.
“Ha ha ha! Anh ấy mà nghe được thể nào cũng sẽ nổi điên lên đó.” Giang Sơn cười giỡn, nhưng chỉ thoáng cái, gương mặt từ từ nghiêm lại, giọng nói cũng trầm xuống, nghiêm túc bảo, “Cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều, so với cậu bé lần đầu tiên tôi gặp ở Phần Dạ ngày nào, quả thật quá khác biệt.”
Nếu như không phải đã cùng Chu Chính và Tưởng Tiệp trải qua tất cả mọi chuyện, mà chỉ biết đến Tưởng Tiệp năm mười tám tuổi và Tưởng Tiệp của hiện tại thôi, Giang Sơn sẽ không bao giờ tin đây là cùng một người.
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi, mà thay đổi là chuyện tốt không phải sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105411/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.