“Hay là rơi ở trên thuyền?”
Vào bữa tối ngày hôm sau, Tưởng Tiệp mới phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay không thấy đâu nữa.
“Không thể nào, tối qua lúc xuống thuyền anh vẫn còn thấy em đeo mà.” Chu Chính cố lục lại trí nhớ, “Chắc rơi trong rừng rồi, ăn xong chúng ta cùng nhau đi tìm.”
“Tối thế này còn định ra ngoài?” Thẩm Binh ngồi dùng chung bữa với bọn họ lên tiếng, “Hai người bị điên hả! Để tôi dẫn người đi tìm.”
“Cậu không biết bọn tôi đã đi qua những chỗ nào, để cậu đi khác nào mò kim đáy biển? Tôi và Tưởng Tiệp đi là được rồi, với cả bọn tôi đang hưởng tuần trăng mật đấy! Mang cậu theo khác nào ngồi tù.” Chu Chính oán thán.
Không biết vì sao Thẩm Binh hơi đỏ mặt, cúi đầu nói:
“Bộ phận an ninh trên đảo không đủ người, mà tối muộn rồi còn ra ngoài làm gì? Không thể chờ đến sáng mai ư?”
“Ăn cơm xong dù sao cũng phải tản bộ hóng mát, tiện thể tìm luôn có vấn đề gì không?” Giọng Chu Chính đã có phần bực bội.
“Nếu anh thật sự muốn đi thì phải mang theo vài người nữa!” Thẩm Binh đành lui một bước.
“Nói không mang là không mang, cậu nghe không hiểu hả? Sao nhiều lời vậy!”
Thẩm Binh ngước lên nhìn Chu Chính một cái, nhưng không nói gì, lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.
Tưởng Tiệp nhìn bóng lưng Thẩm Binh biến mất sau cánh cửa, quay lại nói với Chu Chính:
“Sao anh ác vậy? Thẩm Binh làm vậy cũng vì lo cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105404/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.