“Xin lỗi, ngại quá, ngại quá, ông đợi lâu lắm rồi hả?” Tiểu Chung kéo Tưởng Tiệp vào trong quán, “Ông tìm bàn đi, tôi đi gọi đồ, hôm nay tôi bao.”
“Ờ, được, mà ông biết tôi muốn ăn gì không đấy?”
“Hề hề, cái loại anh em sinh đôi với que củi như ông trăm phần trăm chỉ ăn sandwich nhồi đầy rau chẳng quệt tí phô mai nào thôi.”
Tưởng Tiệp bật cười, đi tìm chỗ ngồi. Tiểu Chung nhìn bề ngoài có vẻ vô tâm vô tính, nhưng thật ra lại rất hiểu thói quen của cậu. Chỉ một lát sau Tiểu Chung đã mang đồ ăn về, đẩy một suất đến trước mặt Tưởng Tiệp, còn biết đường không mua đồ uống lạnh cho cậu mà lấy giùm cậu một cốc nước trắng.
“Có bạn gái rồi, tâm lý hẳn ra đó nhỉ.” Tưởng Tiệp cười cảm kích. Hai năm trước cậu bị ốm một trận, sau đó chỉ cần nhấp nước lạnh là sẽ ho ngay.
“Xì! Ông đừng có xoáy tôi, bình thường tôi đây đã tâm lý rồi.” Tiểu Chung liếc Tưởng Tiệp một cái, bất mãn trách, “Lão Shankin coi ông như cái máy làm việc đó hả? Giờ ông có thể núp sau cây tre mà không ai phát hiện ra rồi đấy, sao lại gầy đến nông nỗi này?”
“Đâu, tại tôi toàn quên ăn,” Tưởng Tiệp nuốt miếng bánh trong miệng xuống, uống một hớp nước, “Còn bao nhiêu thứ phải học, công việc thì càng làm càng nhiều.”
“Trước đây tôi vốn ghen tị với ông, nhưng giờ ngẫm lại thấy tôi may mắn hơn ông nhiều lắm, ôi, cảm giác có bồ thật thích!”
“Hai người ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105382/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.