Đặc trưng thời tiết cuối mùa hạ là những cơn giông, mau đến mau đi nhưng cũng cực kì dữ dội. Từng tia chớp rạch nền trời đen kịt như bị vẩy mực thành những kẽ nứt màu bạc sáng lóe, gió lốc giống con thú hoang đói khát rượt đuổi đàn dê, quấy nhiễu mây đen trùm kín trên cao, khiến chúng tức giận kéo theo mưa nặng hạt, tới tấp va đập vào cửa sổ, như muốn đòi vào phòng.
Chu Chính cảm thấy tâm trí mình lúc này cũng đang trải qua một phen giông bão, anh chống tay đỡ trán, giọng trầm khàn:
“Không gọi được?”
Thẩm Binh lắc đầu: “Gọi cho Hiểu Niên cũng không được.”
“Ừ,” Chu Chính đáp một tiếng, không nói gì thêm, nhưng trong trong phút chốc sắc mặt âm u như bão tố. Hôm nay Tưởng Tiệp ra ngoài là vì Hiểu Niên gọi điện rủ cậu, Tưởng Tiệp đồng ý cũng là quyết định nhất thời, vì vậy Kawakami không thể có đủ thời gian vạch trước kế hoạch bắt cóc, trừ khi, toàn bộ việc này chính là một cái bẫy.
“Đừng trông cậy gì ở Hiểu Niên nữa.” Chu Chính cố đè xuống ngọn lửa trong lòng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Tưởng Tiệp rơi vào tay Kawakami rồi, lát thằng khốn đó sẽ chủ động liên lạc với chúng ta. Cậu đi điều thêm nhân lực tới đây, tối nay có việc phải làm.”
Thẩm Binh hiểu ý, xoay người lập tức rời đi. Loại chuyện này chỉ cần nghĩ một chút liền sáng tỏ, Hiểu Niên bán đứng Tưởng Tiệp.
Kawakami gọi muộn hơn dự đoán của Chu Chính, điện thoại đổ chuông gần như ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105375/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.