Từ rất xa, Tưởng Tiệp đã trông thấy Lâm Nguyên đang cầm hai cái gối đứng đợi ở trước cửa bảo tàng Phúc Địa. Cậu chạy nhanh tới, Lâm Nguyên thấy thế liền huơ huơ tay ý bảo cậu cứ từ từ.
“Nhà em làm sao vậy?” Lâm Nguyên hỏi, “Không liên lạc được với em, hỏi thì ai cũng bảo là không biết em ở đâu hết.”
“Em dọn ra ngoài rồi.”
“Vì chuyện kia? Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?”
Lâm Nguyên nắm tay Tưởng Tiệp, muốn cùng cậu ngồi xuống băng ghế bên cạnh, nhưng lại bị Tưởng Tiệp hẩy nhẹ ra, tự mình bước đến phía ghế.
“Không hẳn vì chuyện đấy, em đã mười tám rồi, nên tự lập là vừa. Sắp tới kì thi đại học, em muốn tìm một nơi yên tĩnh để ôn luyện.”
“Em dọn đi đâu?”
“Một căn hộ tại con đường ven hồ đằng kia, em thuê chung với một người nữa.”
“Vậy hả, nhưng không phải chỗ đó rất đắt sao?”
“Cũng không phải ngay ven hồ, là khu phố nhỏ cạnh đó thôi.”
“Người thuê chung với em có đáng tin không? Sao quen anh ta? Là dân da đen hay da trắng?”
Tưởng Tiệp vốn đang căng thẳng vì lời nói dối của mình lại bị câu hỏi này của Lâm Nguyên khiến cho phì cười:
“Sao ai anh cũng nghi ngờ vậy, em lớn rồi, tự biết phân biệt tốt xấu mà.”
“Ừ,” Lâm Nguyên cũng cảm thấy mỗi khi động đến vấn đề của Tưởng Tiệp, hắn lại không khác gì tên ngốc, vì vậy bèn nói, “Ăn tối chưa? Hay chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105346/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.