Thương Kiến Diệu đối mặt với Tưởng Bạch Miên không chút e ngại lùi bước: "Cũng có thể là hiểu lầm. Thật ra cao tầng của giáo đoàn không làm gì cả, cái chết đột ngột của Vương Á Phi chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên." Tưởng Bạch Miên lập tức cười nói: "Không tệ, còn tìm được lời giải thích thứ ba." Sau khi khen một câu như vậy, cô lại đổi chủ đề câu chuyện: "Ban nãy tôi cũng nghiêng về giả thuyết này, thấy rằng cao tầng của giáo đoàn các anh không đến mức mạo hiểm như vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi vẫn cho rằng bọn họ có hiềm nghi lớn nhất." Không chờ Thương Kiến Diệu hỏi, cô châm chước rồi nói: "Chúng ta cứ giả thuyết trước đây quả thực là hiểu lầm và trùng hợp, mà anh là cao tầng của giáo đoàn. Vậy khi anh biết Nhậm Khiết nói Vương Á Phi là người có tội, thần sẽ trừng phạt kẻ có tội, mà Vương Á Phi nhanh chóng đột tử, anh sẽ nghĩ thế nào? Sẽ làm thế nào?" Thương Kiến Diệu suy tư một chút: "Tôi sẽ nghĩ: Hóa ra giáo đoàn của chúng ta lợi hại vậy sao? Hóa ra Chấp Tuế Tư Mệnh thần thông quảng đại như vậy? Hóa ra ta siêu như vậy, lại gia nhập được một giáo đoàn hùng mạnh như thế, còn trở thành cao tầng?" "... Tôi biết ngay là không nên hỏi anh rồi." Tưởng Bạch Miên giơ tay đỡ trán. Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu thật sự không phải là giáo đoàn xử phạt Vương Á Phi, hơn nữa trước kia còn chưa từng làm loại chuyện tương tự, như vậy có khi đám cao tầng sẽ có ý tưởng tương tự..." Tưởng Bạch Miên nhanh chóng hỏi tiếp: "Sau khi nảy sinh những nhận thức này, bọn họ sẽ còn ý nghĩ nào tương đối bình thường nữa?" Không cho Thương Kiến Diệu cơ hội trả lời, cô cứ thế nói tiếp: "Một mặt liệu có sinh lòng mừng rỡ như điên, cảm thấy chuyện này có thể dùng để chứng tỏ sự thần thông quảng đại của Chấp Tuế Tư Mệnh, dùng nó để khiến các tín đồ càng thêm thành kính, càng nghe lời hơn, càng chủ động truyền bá tín ngưỡng hơn?" Thương Kiến Diệu gật đầu, tỏ vẻ cao tầng bình thường hẳn là sẽ nghĩ như thế. Tưởng Bạch Miên nói tiếp: "Như vậy về mặt khác, liệu bọn họ có lo lắng, cảm thấy chuyện này xảy ra quá trùng hợp, quá đột ngột và quá chấn động, rất có khả năng sẽ dọa một bộ phận tín đồ, làm cho bọn họ phản ứng một cách quá khích và không cần thiết, ví dụ như tố cáo, hoặc là tự sát, hoặc như, bắt đầu quang minh chính đại truyền giáo?" Thương Kiến Diệu còn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, rồi lại gật đầu. Tưởng Bạch Miên thở phào một hơi: "Chúng ta cứ coi như đầu óc của những cao tầng giáo đoàn này vẫn còn bình thường trước đi. Sau khi sinh ra ý tưởng về hai mặt như vậy, bọn họ sẽ làm gì đây?" Cô vẫn không cho Thương Kiến Diệu cơ hội mở miệng, mà tự hỏi tự đáp: "Lập tức để đám ""Người Dẫn Đường" cấp dưới lại triệu tập một lần tụ hội nữa, vừa trấn an mọi người, vừa tuyên dương sự thần thánh và hùng mạnh của Tư Mệnh, nhằm để không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dẫn dắt sự tình theo hướng tốt đẹp nhất. Còn bây giờ, đã qua một ngày, anh vẫn không nhận được tin tổ chức tụ hội. Nên biết rằng, với những sự vụ khẩn cấp kiểu này, chắc chắn không thể để kéo dài được, đều phải giải quyết trước nhất." Thương Kiến Diệu ừ một tiếng: "Có lẽ bọn họ hơi ngu xuẩn, không nghĩ tới điều này." "Đây đúng là một lý do, chúng ta không thể đòi hỏi kẻ địch vĩnh viễn phải khôn khéo, chu đáo, không phạm sai lầm." Tưởng Bạch Miên cười nói: "Nhưng mà giáo đoàn của các anh có thể phát triển trong công ty nhiều năm như vậy, không xảy ra chuyện gì, chứng tỏ đám cao tầng kia không phải lũ lợn ngu ngốc, còn nữa, cái chết của Vương Á Phi quả thực quá trùng hợp, cho nên hiện giờ tôi càng nghiêng về việc đây là bọn họ làm, hoặc tôn giáo điên, hoặc có đủ tự tin." "Xác suất lớn hơn có lẽ là tình huống phía sau." Thương Kiến Diệu dường như chuyển được về tư duy của người bình thường. "Ừm... Hoặc là cả hai." Tưởng Bạch Miên đồng ý: "Tôn giáo điên thuần túy thì chắc chắn đã sớm bị phát hiện và bị dẫn độ rồi." Cô lập tức nhìn Thương Kiến Diệu, dặn dò: "Tôi nghi ngờ nếu trực tiếp đi tìm người của bộ phận Giám sát Trật tự, rất có khả năng sẽ xảy ra điều bất trắc. Điều này có lẽ cũng chính là chỗ tự tin của đám cao tầng giáo đoàn, có thể khiến cho mọi hành vi bán đứng đều không thành công. Anh không nên vội vã đi tố cáo, cũng không phải điều tra ngay lập tức làm gì, cứ chờ một thời gian trước đã. Chờ tầm vài ngày, chờ một tuần, chờ tới khi cao tầng của giáo đoàn cảm thấy chuyện đã chìm xuống, không còn gợn sóng nào nữa, theo đó buông lỏng đề phòng, không còn cảnh giác nữa, rồi hãy thử làm một số chuyện." Thương Kiến Diệu khẽ cau mày nói: "Mấy ngày nữa thì mọi dấu vết cũng chẳng còn." Vả lại thi thể cũng sẽ bị xử lý rất nhanh. Tưởng Bạch Miên rõ ràng đã suy xét tới vấn đề này, khẽ gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ thử thông qua quan hệ cá nhân tìm cơ hội xem màn hình giám sát tầng lầu tương ứng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]