Trên tầng thượng cao cao và trống trải, giọng nữ ai oán trầm bổng mà du dương.
Tưởng Bạch Miên lẳng lặng lắng nghe một lúc, rồi nhìn thành phố chìm trong bóng tối tĩnh lặng xung quanh một lượt, khẽ thở dài:
"Bài hát này cũng khá hay đấy."
Không chờ đám người Thương Kiến Diệu nêu ý kiến, Tưởng Bạch Miên nói tiếp:
"Xuống thôi. Đèn tắt rồi, không biết sẽ lại xảy ra tình huống gì, chúng ta phải luôn theo dõi xe Jeep và xe thiết giáp. Nếu lỡ sơ suất đánh mất chúng nó, kế tiếp đối diện với nguy hiểm sẽ càng phiền toái hơn."
Cô không lo sáng mai không có phương tiện giao thông để lên đường, bởi vì trong phế tích thành phố như thế này, những con xe có thể chạy được là không hề ít.
"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng đáp lại như phản xạ có điều kiện.
Tưởng Bạch Miên lại nhìn sang Thương Kiến Diệu:
"Tắt loa đi, bằng không ta rất dễ trở thành bia ngắm."
Thương Kiến Diệu không phản bác, lập tức ngồi xuống, cầm chiếc loa nhỏ kia tắt đi, rồi bỏ vào trong ba lô hành quân.
Xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có gió ở trên cao đang thổi ù ù.
Khi bốn người của tổ điều tra thế giới cũ bước tới cửa cầu thang, Bạch Thần không kìm được quay đầu lại, đưa mắt nhìn cảnh tượng thành phố không ngừng mở rộng ra phương xa.
Những tòa nhà cao tầng kia núp trong bóng đêm, không phát ra chút âm thanh nào, cũng không tỏa ra bất cứ chút ánh sáng nào.
"Tổ trưởng, cô có cảm thấy rất giống bia mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736973/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.