“Cô có phát hiện điều gì không?” Tưởng Bạch Miên không kéo dài thời gian, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Già La Lan gật đầu:
“Các vị hãy mau rời khỏi nơi đây đi.”
“Vì sao?” Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
Già La Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
“Nơi này hơi thở mà Chấp Tuế để lại.”
Hơi thở Chấp Tuế để lại... Đám người Tưởng Bạch Miên đồng loạt thầm đọc lại những từ này trong lòng, liên tưởng tới đủ loại dị thường trong phế tích thành phố này.
“Là vị Chấp Tuế nào?” Vài giây sau, Thương Kiến Diệu mới nghiêng người ngả ra sau, thò người tới chỗ cửa.Già La Lan thở dài, đáp:
“Trang Sinh.”
Cô ta lập tức khẽ đọc:
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Tưởng Bạch Miên lại vội vàng hỏi tiếp.
Già la Lan tóc vàng mắt xanh lắc đầu:
“Hừng đông thì các vị hãy rời đi thôi.”
Cô ta không nói gì thêm, cất bước tiếp tục đi tới phía trước.
Tưởng Bạch Miên dõi theo bóng lưng vị đạo sĩ này vài giây, rồi đẩy Thương Kiến Diệu về lại ghế lái.
“Lái xe, quay về chỗ đỗ xe Jeep, hừng đông ta lập tức rời khỏi phế tích thành phố này.” Cô nói một câu rồi đóng cửa xe lại.
Xe thiết giáp tiếp tục chạy đi trong thế giới sáng ngời được tạo ra bởi đèn đường hai bên và ánh sáng chiếu ra từ các ô cửa sổ thủy tinh, quay trở lại chỗ đường hầm kia.
Dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy người đàn ông đang đờ đãn sửa chữa ô tô, thấy người phụ nữ không ngừng sử dụng bàn xẻng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736970/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.