Trên con phố cách Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh không xa, thầy tu máy móc Tịnh Pháp mặc tăng bào màu vàng, khoác áo cà sa màu đỏ đang theo dõi động tĩnh bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra vụ nổ kia.
Đột nhiên, tòa nhà có một sân đình nhỏ sáng lên từng tầng một, tỏa ra ánh sáng màu thiên vàng trong vắt.
Ở trong phế tích thành phố tối om tĩnh lặng này, nơi đây hệt như một ngọn hải đăng chiếu sáng mê mộng vĩnh hằng.
Thầy tu máy móc Tịnh Pháp quay đầu nhìn thoáng qua, rồi guồng chân chạy tới.
...
Khoảnh khắc khi ánh đèn sáng lên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Tưởng Bạch Miên đều nhắm mắt lại theo bản năng nhằm thích ứng với sự thay đổi của hoàn cảnh.Chỉ có Thương Kiến Diệu là cố gắng mở to mắt, suýt nữa thì chói quá chảy nước mắt.
"Cũng rất cảnh giác đấy." Tưởng Bạch Miên mở mắt ra thấy cảnh tượng đó, bèn gật đầu khen một câu.
"Bởi vì tôi không có kính râm." Thương Kiến Diệu rốt cuộc chớp chớp mắt.
Tưởng Bạch Miên không cách nào theo kịp mạch suy nghĩ của hắn, đành phải cảm thán:
"Hiện giờ có chút cảm giác như trở về công ty..."
Cũng là trong tòa nhà, cũng dựa vào bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng mọi thứ, cũng có khu chờ thang máy rộng rãi.
Điều khác biệt duy nhất là đại sảnh của chỗ này rộng rãi trống trải, không khác gì Trung tâm Hoạt động trong Sinh Vật Bàn Cổ, mà lại còn lát thứ gạch làm từ đá màu đen dường như rất giá trị, treo chùm đèn tỏa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736959/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.