Vị thầy tu máy móc này đã tự sửa xong bản thân, hơn nữa còn mò tới góp vui ở trong phế tích mới phát hiện này?
"Cô biết gã đó?" An Như Hương ngạc nhiên hỏi.
"Có từng gặp qua." Tưởng Bạch Miên hồi đáp giản lược.
Kiều Sơ không ngăn cản các cô trao đổi, chỉ ở bên im lặng nghe, dường như cũng muốn lấy được tin tức hữu dụng.
An Như Hương không hỏi nhiều, quay lại chủ đề chính:
"Có tên thầy tu máy móc kia gia nhập, chúng tôi tìm được cơ hội chạy trốn. Thủ Thạch chủ động cản phía sau, yểm trợ cho chúng tôi thoát đi.
Chúng tôi đã hẹn sẵn địa điểm và thời gian hội hợp, kết quả, ha ha, anh ấy luôn nói mình là người đúng giờ, nhưng lần này chắc chắn sẽ đến muộn rồi..."
Lúc này, Thương Kiến Diệu tiến lên vài bước, nghiêm túc nói:
"Có lẽ là vì anh ta không đeo đồng hồ."
An Như Hương sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười:
"Đúng vậy, chiếc đồng hồ như bảo bối của anh ấy đứt dây lúc bị mai phục, rơi ở nơi đó."
An Như Hương vừa cười vừa giơ tay lau nước mắt.
Vài giây sau, cô nói tiếp, giọng càng khàn hơn:
"Lúc đấy trời còn chưa tối, chúng tôi tìm một chỗ trốn một lúc, chờ khi mọi động tĩnh lắng xuống mới đi đường vòng chạy tới chỗ tập hợp, kết quả còn chưa tới nơi đã gặp phải các cô."
"Những tiếng súng vang lúc trước không phải các cô tạo ra à?" Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, thở dài.
Cô lập tức mắng mình một câu:
"Thật là, hai ngày nay sao tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736939/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.