Nghe Tưởng Bạch Miên hỏi vậy, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần vô thức liếc nhìn nhau, nhưng đều thấy vẻ mờ mịt không hiểu gì trên mặt đối phương.
Tưởng Bạch Miên khẽ chống hai tay để ngồi thẳng hơn chút nữa:
"Hai người còn nhớ thông tin mà tên thợ săn di tích lúc trước, chính cái người tên là Harris Brown, đầu trọc ấy, cung cấp không?"
Rất hiển nhiên trí nhớ của Tưởng Bạch Miên khá là tốt.
Là đương sự, Thương Kiến Diệu lập tức nhớ ra:
"Là thôn tin phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ có người chết theo cách bất thường sao?"
"Đúng vậy." Tưởng Bạch Miên trịnh trọng gật đầu: "Lúc ấy Harris Brown nói, bọn họ phát hiện mấy cái xác mới chết không lâu, bên ngoài không hề có dấu vết chết người nào, nhưng vẻ mặt thì khác nhau, người thì đau đớn, người sợ hãi, hoặc kẻ thì có nụ cười kỳ dị."
Bạch Thần lập tức hiểu ra:
"Tổ trưởng, ý cô là, những người đó đều chết trong giấc mơ, à không, trong giấc mơ chân thật?"
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Cô nghĩ xem, tôi chỉ đâm chính mình trong mơ, mà ngoài hiện thực còn có vết sưng đỏ tương ứng, mà nhìn kỹ thì hoàn toàn không hề có lỗ kim tiêm nào. Tương tự, Thương Kiến Diệu cũng tự tát mình một cái trong mơ, ngoài hiện thực cũng có dấu năm ngón tay và một bên mặt sưng vù.
Nếu, tôi nói là nếu ấy, ở trong loại mộng như thế này mà bị đạn bắn trúng chỗ yếu hại, hoặc hút vào khí độc làm cho người ta có vẻ mặt kỳ quặc, hoặc đang lên đỉnh cuộc vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736909/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.