Harris Brown nghiêng đầu:
"Chúng tôi đi xe đạp, có thể sử dụng mấy con đường nhỏ trong đầm lầy mà ô tô và xe máy không đi qua được, chỉ có thể đi đường vòng."
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu:
"Một câu hỏi cuối cùng. Bên này còn có thợ săn di tích khác, hoặc là dân du cư hoang dã không?"
"Có mấy người, nhưng với trang thiết bị của các cậu, chỉ cần không chủ động tấn công bọn họ, bọn họ sẽ không chọc tới các cậu." Đỉnh đầu Harris Brown như phản xạ lại chút ánh nắng mặt trời.
Thương Kiến Diệu hỏi như đang suy tư:
"Nếu không có những vũ khí này thì sao?"
Khuôn mặt Harris Brown đột nhiên trở nên hơi méo mó:
"Ở trên Đất Xám, nhỏ yếu chính là nguồn cội của tội ác."
Ánh mắt anh ta trở nên hung ác, toát lên đôi chút oán hận khó có thể che giấu.
Không chờ Thương Kiến Diệu hỏi tiếp, anh ta thở hắt ra, để vẻ mặt trở lại bình thường:
"Đến lượt tôi. Đây là thù lao cần trả cho lời khuyên ban nãy."
Kỳ thật anh ta không hy vọng xa vời là Thương Kiến Diệu chắc chắn sẽ trả lời, không chơi xấu, dù sao tin tình báo trong lời khuyên kia thực sự không có giá trị cho lắm, bởi vì rất nhiều thợ săn di tích rút về không nhiều thì ít đều có thể phát hiện điều khác thường.
Vả lại đây là chuyện của một ngày trước rồi, mà từ đây đi tới phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, nhanh nhất cũng mất một ngày trời, tính toán như vậy thì cho dù Harris không đưa ra lời khuyên đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736870/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.