Tưởng Bạch Miên không khuyên hắn, vừa ăn vừa hỏi Điền Nhị Hà về những gì ông và mọi người trải qua sau khi thế giới cũ hủy diệt.
Phần lớn những trải nghiệm đó đều khá buồn tẻ, dù sao trấn Thủy Vi có ưu thế về địa lý, ít gặp phải thử thách bên ngoài, nhưng đám người Tưởng Bạch Miên vẫn mê mẩn lắng nghe, làm cho Điền Nhị Hà lại càng hứng thú kể chuyện, thậm chí còn kể lúc ông và vợ mình nảy sinh tình cảm với nhau trong một lần đi săn.
Chờ khi mọi người ăn lưng lửng bụng rồi, Thương Kiến Diệu mới bắt đầu tấn công chỗ thịt bò còn lại, dùng bánh bao ngũ cốc trong tay chấm nước ăn.
"Đã lâu không được vui vẻ như thế này." Điền Nhị Hà vuốt vuốt bụng, nhìn đống tàn thuốc lá dưới đất: "Tôi phải về phòng đây, trên trấn còn một số chuyện chờ tôi quyết định."
Tưởng Bạch Miên nhớ tới một việc, liền vội vàng lên tiếng:
"Trưởng trấn, tôi còn một vấn đề muốn hỏi."
"Gì cơ?" Điền Nhị Hà kéo chiếc áo khoác màu quân đội bên ngoài lại thật chặt.
Tưởng Bạch Miên hồi tưởng rồi nói:
"Các ông có từng gặp một người như thế này bao giờ chưa? Nam, tóc đen, mắt vàng, cao chừng 1 mét 8, trông rất tuấn tú, hẳn là còn đẹp trai hơn cả anh ta."
Cô nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ đối tượng tham chiếu là Thương Kiến Diệu, lại tiếp tục nói:
"Thích mặc áo gió, đeo găng tay, tóc vuốt ngược rất gọn gàng, còn nữa, thích đi bốt."
Điền Nhị Hà ngẫm nghĩ:
"Có rất ít người ngoài tới trấn Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736862/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.