A Vũ mấp máy môi, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Cứ đờ người ra như thế một lúc, hắn ta đột nhiên vung tay ra sau, ném người vào vị trí ghế lái phụ.
"Mẹ mày chứ đồ nhát gan!" Hắn ta bực bội mắng.
"Mẹ nó chứ tao cũng là kẻ nhát gan..." Giọng hắn ta thấp dần, trên khuôn mặt lăn dài những dòng nước mắt.
...
"Ha, chạy cũng nhanh đấy." Tưởng Bạch Miên vừa thay đạn cho khẩu súng lục "Rêu Đá" 9 mm, vừa dõi theo bóng con xe việt dã màu đen sắp biến mất ở phương xa, cảm khái một câu.
Cô chỉ tiếc lúc xuống xe không mang theo khẩu súng lựu đạn, không thì còn có thể thử tặng kẻ địch đã bỏ chạy kia một bông pháo hoa cực lớn.
Ở chỗ xe Jeep, Long Duyệt Hồng đã bắn hết đạn trong súng, anh ta dừng lại, khom người xuống, thở dốc từng cơn.
Ánh mắt anh ta không có tiêu cự, trông ngơ ngơ ngác ngác, dường như tinh thần đã tiến vào thế giới ngăn cách với bên ngoài.
Bạch Thần giơ khẩu súng trường "Quả Quýt" nhìn quanh một lượt, thấy không còn kẻ địch nào khác, thế mới thở phào một hơi.
Vẻ mặt cô ta trông khá tỉnh táo, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của cô, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ trải qua một lần, không đáng để lãng phí quá nhiều tình cảm.
Cô có nhìn thấy khẩu súng lựu đạn Tưởng Bạch Miên đặt ở chỗ ghế lái phụ, nhưng cô xác nhận người đàn ông cường tráng kia đã chết ngắc, không cần bắn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736846/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.