Nghe Bạch Thần nhắc nhở, Tưởng Bạch Miên đang quay người trao đổi với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lập tức đưa mắt nhìn tới phía trước. Cây cối hai bên con đường sụt lún cực kỳ thưa thớt. Bên trái có một số dấu hiệu đặc trưng của đầm lầy, đó là lầy lội, nhiều muỗi. Bên phải thì cỏ mọc um tùm, có một chiếc xe ô tô màu đen đầy bùn đất đỗ ở bãi đất trống. Với kiến thức của Tưởng Bạch Miên, đương nhiên không khó để cô nhận ra đây là một con xe việt dã, hơn nữa rõ ràng còn làm không ít cải trang bất kể là chủ động làm hay bị động. Màu sắc của nhiều chỗ và cảm không ăn nhập với nhau. Có ba người đứng ngoài con xe việt dã kia. Người mặc áo bông cũ kỹ, hoặc mặc áo da thú đã được thuộc da, kẻ thì mặc chiếc áo khoác nỉ màu đen ngắn ngủi nhàu nhĩ. Bọn họ ngậm điếu thuốc lá được cuộn sơ sài từ lá cây thuốc lá màu nâu, cầm những vũ khí khác biệt trong tay, có súng lục Liên Hiệp 2020, có khẩu súng tự động biệt hiệu "Bạo Vũ", và cả súng trường của thế giới cũ. Bên cạnh ba người này còn có hai con xe mô tô phân khối lớn màu đen có vẽ họa tiết màu đỏ, làm cho người ta cảm thấy rêu rao huênh hoang. Trên mỗi con xe máy là một người đàn ông ngồi sẵn, bọn họ đội mũ bảo hiểm với phần kính chưa kéo xuống, đều tự cầm súng tiểu liên mini. "Các người có nhìn ra điều gì không?" Tưởng Bạch Miên không hề bối rối, mà còn nhân cơ hội hỏi Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng. Thương Kiến Diệu đã hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn tới phía trước, lập tức đáp lời: "Ăn uống có vẻ no đủ." "..." Long Duyệt Hồng nhìn kính chắn gió, vốn định nói ra suy đoán của mình, nhưng lại bị Thương Kiến Diệu làm rối loạn, nhất thời quên luôn mình định nói gì. Tưởng Bạch Miên không phê bình Thương Kiến Diệu, trái lại còn gật đầu: "Ánh mắt không tệ." Làn da trên mặt năm người kia đều sần sùi, nhưng không có vẻ xanh xao vàng vọt. Điều này nói rõ bình thường chí ít bọn họ có thể đảm bảo ấm no cho bản thân. Điều này hoàn toàn khác với dân lang thang trên hoang dã! Lúc này Long Duyệt Hồng cuối cùng cũng nhớ lại suy đoán của mình, vội vàng nói: "Trang bị không tệ!" Cho dù là xe việt dã cải trang nhiều lần, xe máy phân khối lớn hay quần áo trên người, vũ khí trong tay đều cho thấy những người đó khác hoàn toàn dân du cư hoang dã. Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu nói: "Có thể phán đoán sơ bộ, bọn họ là đội thợ săn di tích làm ăn cũng không tệ, hoặc có thể là toán cướp kiếm cắn cũng không sai. Mà giữa hai loại người này, vào một lúc nào đó thì chẳng có gì khác nhau." Cô ta vừa dứt lời, Bạch Thần đã bổ sung ngay: "Cách thức cải trang cho con xe việt dã kia chứng tỏ nó dùng xăng. Điều này chứng minh những người này rất quen thuộc khu vực này, biết có thể đổ xăng ở chỗ nào. Hoặc tự tin rằng trước khi xe cạn xăng, bọn họ có thể thoát khỏi vùng hoang dã." Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, mà cầm súng lựu đạn nói: "Các anh nhấc 'Cuồng Chiến Sĩ' lên, đặt trên cửa sổ, làm cho bọn họ nhìn qua là thấy ngay." Long Duyệt Hồng lập tức căng thẳng: "Tổ trưởng, có đánh nhau không?" "Ai biết được?" Tưởng Bạch Miên cười nói: "À đúng rồi, nhớ kỹ một điều, ở trên hoang dã, việc khoe cơ thể là một loại biểu hiện thân thiện, chính nghĩa, công bằng và giao lưu trao đổi chỉ tồn tại ở dưới họng súng mà thôi." Bạch Thần nói thêm: "Chúng tôi gọi điều này là 'sự tôn trọng chỉ tồn tại giữa kẻ mạnh'. Rất nhiều dân du cư hoang dã đều từng mong mỏi sẽ có kẻ mạnh nhân từ, tốt bụng, có sự thương xót cho người nhỏ yếu, sẵn lòng cứu giúp mình. Nhưng tiếc thay, đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Có lẽ quả thật có người như vậy, nhưng chắc chắn không nhiều, rất khó gặp được. So với việc chờ đợi bọn họ, thì dựa vào bản thân mình còn tốt hơn." "Cứu Thế Quân' lúc tước thật sự có thể coi là một, còn hiện tại thì..." Giọng Tưởng Bạch Miên nhỏ dần. "Chúng ta thể hiện ra sự khó đối phó của mình, bọn họ mới biểu hiện khía cạnh thân thiện của bọn họ..." Long Duyệt Hồng như có suy nghĩ, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý trong lời nói của tổ trưởng và Bạch Thần. Anh ta lại đột nhiên có một thắc mắc mới: "Vì sao tôi cũng phải làm như vậy? Bọn họ chỉ nhìn thấy bên phía Thương Kiến Diệu thôi mà." Tưởng Bạch Miên còn chưa kịp trả lời, Thương Kiến Diệu đã cười ra tiếng: "Cậu có biết chơi trò trốn tìm không? Không phát hiện không có nghĩa là bên kia không có người đang núp sẵn rình rậm?" Tưởng Bạch Miên cười theo: "Ví dụ so sánh này chẳng ra ngô ra khoai gì cả. Long Duyệt Hồng, anh giơ Cuồng Chiến Sĩ lên chuẩn bị sẵn sàng, chính là để đe dọa kẻ địch có khả năng ẩn náu bên kia đầm lầy, bảo vệ Bạch Thần đang tập trung lái xe. Còn nếu anh không làm như vậy, cho dù bên phía đầm lầy thật sự không có kẻ địch, đối phương cũng có thể đoán được người trên xe thiếu kinh nghiệm, là con mồi mà bọn họ có thể thử ra tay." Long Duyệt Hồng tỉnh ngộ: "Tôi hiểu rồi!" Anh ta lập tức giơ khẩu súng trường gác nó lên trên cửa kính xe vẫn chưa hạ xuống hết. Thương Kiến Diệu ở bên kia đã sớm gác khẩu Cuồng Chiến Sĩ xong xuôi, còn tỏ ra nóng lòng muốn thử: "Tổ trưởng, có thể tự phán đoán tình hình mà nổ súng không?" Tưởng Bạch Miên phát ra một tiếng "ha": "Anh đúng là to gan đấy nhỉ, rõ ràng những người phía trước không dễ đối phó chút nào. Ừm... Có ba loại tình huống mà anh có thể nổ súng. Một là tôi đã ra lệnh, hai là bọn họ duy trì việc tiếp cận chúng ta, ngăn cản nhưng không có hiệu quả, ba là bọn họ có dấu hiệu ngắm bắn." Trong lúc bọn họ nói chuyện, con xe Jeep màu xanh xám và con xe việt dã màu đen, xe máy phân khối lớn cách nhau chưa tới mười mét. Năm người bên kia, ba người ngậm điếu thuốc thô sơ đã giơ khẩu súng trong tay lên, còn hai người kia thì khom người trên con xe gắn máy, một tay nắm lấy tay ga, tay kia thì giơ khẩu súng tiểu liên mini.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]