Vân La thân mình vốn đang ngồi thẳng nhất thời suy sụp, cười khổ một tiếng, hắn thầm nghĩ bản thân lựa chọn con đường tình ái này thật đúng là không phải gian khổ bình thường, tình nhân thân phận quá cao không thể với tới thì không nói, hơn nữa chắc chắn không thể nào một mình ở bên hắn cả đời, bây giờ lại thêm hai con người bị hại nữa, xem ra hắn nếu như không chịu rút lui, Minh Châu ra sao không biết, còn Minh Nhược tính tình lạnh lùng ngạo mạn còn hơn cả băng tuyết kia, chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhìn về phía A Tam, lại chỉ thấy hắn vẻ mặt chán ghét, hừ một tiếng nói với Minh Châu: “Mặc kệ đứng đầu bảng hay không đứng đầu bảng cái gì, các ngươi ngày đó ở trong quán chẳng lẽ không phải tiếp khách hay sao? So với việc hầu hạ các huynh đệ thì có gì khác nhau, cũng không phải trinh tiết liệt phụ gì.”
Minh Châu kêu lên: “Sao lại có thể giống nhau được, không phải phong nhã văn sĩ, quý tộc hào thích, có thể chạm tới Minh Nhược được hay sao? Cho dù ta, giá trị con người so với Minh Nhược có thấp một chút, nhưng nhất định cũng không tiếp đãi mấy loại hán tử khuân vác hạ đẳng này.” Lời hắn nói đã xem mọi người trên thuyền chỉ bằng nông phu thô công bình thường hạ đẳng, A Tam lâm vào chán nản, vừa muốn phản bác, đã thấy Vân La phất phất tay nói: “Được rồi, A Tam, ngươi và Minh Châu trở về hết đi, cần phải làm gì trong lòng ta đã suy tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/764607/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.