Vân La đối với những chuyện này một chút cũng không hiểu, nhìn cũng không thấy thú vị, lại thấy trên bàn không thiếu đồ ăn thức uống, mực bút, chỉ biết lặng lẽ lui ra, đi lên trên boong tàu, chỉ thấy trên boong rộng thênh thang, mười mấy thủ vệ đang đứng, nhìn hắn đi ra, đều cười nói: “Gió biển lớn lắm, đừng ở lại lâu, cẩn thận kẻo lạnh.”
Vân La bồi cười nói: “Chào các vị ca ca, ta chỉ đứng một lát thôi.” Nói xong bước đi đến đầu thuyền, đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh biển xanh trải rộng, vì không có gió nên trên mặt biển cũng không có sóng, trơn nhẵn như một tấm khăn gấm màu lam thật to che cả bầu trời, phía sau, hơn hai mươi con thuyền lớn đầu đuôi nối liền, rẽ sóng mà đi. Từ lồng ngực hắn thở ra một hơi, thầm nghĩ may mắn rằng mình đã nhõng nhẽo bướng bỉnh mà năn nỉ, rốt cuộc có thể theo Gia ra biển, nếu không cảnh tượng hùng vĩ thế này cả đời cũng không thể nhìn thấy, thật đúng là có đi mới biết đất trời. Đám vệ binh hải tặc nghe hắn thở dài, liền cười nói: “Xem ra là lần đầu lên thuyền, bằng không cũng không thể có bộ dạng này nha.” Lại có người hỏi hắn: “Nhìn ngươi đi đứng không tiện, có biết bơi không?” Vân La đỏ mặt, lắc đầu nói: “Chỉ biết bơi chó, bơi ếch còn phải luyện nhiều......” Lời còn chưa nói xong, đám hải tặc đều cười rộ lên, cũng chỉ tràn ngập thiện ý, không hề có ý chế giễu.
Đang nói, chợt thấy trên người có một luồng cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/254004/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.