Duẫn Giám Phi tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, Vân La nhìn cái vẻ mặt kia của hắn, dù sao cũng là người thành thật, bắt đầu sợ hãi, thầm nghĩ tình hình nguy cấp rồi, dám bất kính với chủ tử như thế, thôi thì tiêu đời rồi, còn không bị quét ra khỏi cửa nữa sao. Đã thấy vị Gia này sau khi đơ ra xong, lại lớn tiếng hét: “Duẫn Long, nhà ngươi cái lão già kia cút ngay ra đây cho ta, a? Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, trước lễ mừng năm mới, lúc giao tên này cho ngươi, rõ ràng là một tên trước mặt ta cả ngồi cũng không dám, bây giờ mới qua có mấy tháng, đã dám ở trước mặt Gia ta hô to gọi nhỏ, còn cái gì mà ‘đừng nói Phong Lãng, có là Hải Khiếu cũng không sợ’ gì gì đó, phì, ngươi chỉ biết dạy dỗ ra những thứ thủ hạ thế này à? Chỉ giỏi mang thêm phiền phức cho ta thôi!”
Duẫn Long cười ha hả cất bước qua, giả mù sa mưa thỉnh tội, Duẫn Giám Phi vung tay lên, cả giận: “Mau qua đây dẫn hắn trở về, xuân hàn thế này vẫn không thể xem nhẹ được, đúng rồi, nhớ dạy dỗ hắn cho tốt, thuyền ta không thể để hắn lên được, có khi bản thân được một vài ngày tháng an nhàn đã là quá tốt.” Nói xong trừng mắt nhìn Minh Châu đang xem náo nhiệt bên cạnh nói: “Xem cái gì? Cũng muốn học theo phải không?” Minh Châu vội vàng biết điều, tiến lên bám lấy cánh tay hắn, cười duyên nói: “Gia, người ta nào dám đâu.” Vừa nói vừa dính vào cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/253999/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.