Nhìn thái độ của Thượng Quan Nhã, Tô Dung Hoa thấy có chút tức giận, lại vừa thấy có chút buồn cười.
"Tài" đặt cược của Thượng Quan Nhã bèo nhèo thế nào, gã còn không biết sao? Nàng đề nghị đánh cược chẳng khác gì giao hết thắng thua cho gã.
Thượng Quan Nhã thấy gã không nói gì liền đưa bài qua, "Ngươi nhanh đến đây làm một ván nào"
Tô Dung Hoa ngồi dậy, nhìn về phía người ngồi ngoài phòng giam. Thượng Quan Nhã thò tay vào, trong mắt đều là vẻ lấy lòng, nàng nâng nâng lá bài nói, "Muốn chơi không?"
Tô Dung Hoa do dự hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy, cầm lấy bài từ tay Thượng Quan Nhã.
"Ngươi nghĩ bài ngươi lớn hơn hay bài ta lớn hơn?", Thượng Quan Nhã cười tủm tỉm hỏi gã, Tô Dung Hoa vuốt ve lá bài, lại nhìn người trước mặt, sau một chốc mới rũ mắt, chậm rãi nói, "Bài cô lớn hơn"
"Vậy xem vận khí của chúng ta thôi"
Thượng Quan Nhã nói xong liền lật bài, là hình mặt hổ.
Tô Dung Hoa lật bài, là hình đầu chó.
"Oa", Thượng Quan Nhã phấn khích nói, "Đây hình như là lần đầu tiên ta thắng ngươi nha?"
Tô Dung Hoa không nói gì, gã thong dong ngồi xuống, lưng dựa vào tường, cong một chân và gác tay lên đầu gối. Gã thong thả nói, "Được rồi, ta không giận nữa, cô về đi"
Thượng Quan Nhã suy nghĩ một chốc, nàng kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ gần đó qua, phủi sạch bụi bám bên trên xong liền ngồi xuống, "Chúng ta tâm sự chút đi?"
"Không dám"
Tô Dung Hoa thẳng thừng từ chối, Thượng Quan Nhã cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua/397587/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.