“Đã lâu không gặp” Bùi Văn Tuyên mỉm cười, “Tính ra cũng hơn ba năm rồi nhỉ?” Khi hai người họ nói chuyện, Lý Dung liền đưa mắt ra hiệu cho Lý Xuyên đến phía bên kia của phòng giam, kéo dãn khoảng cách với Bùi Văn Tuyên rồi nhỏ giọng hỏi, “Sao cô ta lại đến đây?” “Tỷ, tỷ biết nàng ta ư?” Lý Xuyên nhìn hai người bên kia đang nói chuyện với nhau, sau đó thấp giọng đáp, “Đệ gặp nàng ta ở dưới núi Cửu Lư, vừa thấy đệ nàng ta đã nhào vào đánh đệ, ngang ngược chết đi được” Lý Dung, “…” Đây là lần đầu tiên Lý Dung nghe được có người hình dung về Tần Chân Chân như thế. “Sau đó thì sao?” Lý Dung không quan tâm cảm nhận của Lý Xuyên, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, cậu đáp, “Nàng ta bảo mình là muội muội của Tần Lâm, đệ không biết là thật hay giả. Nhưng khi vừa nghe đệ là người trong cung, biết được thân phận của đệ liền nói sẽ giúp đệ mời được Tần Lam, nhưng với một điều kiện”, Lý Xuyên hất cằm, “Phải cho nàng ta đến gặp Bùi Văn Tuyên” Nói xong, Lý Xuyên chau mày, “Tỷ à, giữa bọn họ có phải có chuyện gì không?” Lý Dung, “…” Thật hiếm thấy Lý Xuyên thông minh được một lần. Tuy việc chính sự Lý Xuyên đã trầm ổn hơn nhưng trên phương diện tình cảm, Lý Dung cảm thấy, cậu chẳng khác gì một đứa nhóc mới lên sáu cả. Tần Chân Chân đang nói chuyện cùng Bùi Văn Tuyên, nàng ta chủ yếu hỏi về tình hình của hắn, câu nào Bùi Văn Tuyên cũng trả lời rành rọt. Sau khi xác định Bùi Văn Tuyên không có việc gì, nàng ta mới thở phào một hơi, “Biết được huynh trưởng không sao muội có thể an tâm rồi. À đúng rồi”, Tần Chân Chân như nhớ ra gì đó, “Ngọc bội trước đây huynh nhận được chưa?” “Còn trao ngọc bội”, Lý Xuyên nhỏ giọng thì thầm bên tai Lý Dung, “Bọn họ quả nhiên có vấn đề” Lý Dung dùng quạt gõ lên vai cậu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra biểu tình xem kịch vui. Sau đó Lý Dung mở quạt ra, che nửa mặt, tiến lại gần Lý Xuyên thì thầm, “Đến lúc xem kịch vui rồi” “Huynh đã nhận được”, Bùi Văn Tuyên chậm rãi lên tiếng, “Huynh biết đó không phải là ý của muội, huynh không trách muội, muội đừng lo lắng” “Bùi đại ca hiểu lầm rồi, đây là ý của muội”, Tần Chân Chân vô cùng thẳng thắn, vẻ mặt chân thành nói, “Ngọc bội kia muội sớm đã muốn trả cho Bùi đại ca, nhưng lúc trước huynh phải về quê thủ hiếu nên không kịp đưa huynh. Hiện tại huynh quay lại rồi, vốn nên là muội tự tay trao trả huynh nhưng đại ca muội nói, huynh đã trưởng thành, nếu gặp riêng sẽ không hay lắm nên đại ca mới thay muội trả cho huynh” Lý Xuyên nghe chẳng hiểu đầu đuôi, Lý Dung thì lại dùng quạt che mặt, hai vai không ngừng run lên, bắt đầu tràng cười không thành tiếng. Nàng nhìn gương mặt đầy thẳng thắn của Tần Chân Chân, nhớ lại lúc trước Bùi Văn Tuyên luôn một mực khẳng định nàng ta bị ép buộc, dường như Lý Dung nghe thấy từng tiếng tát vào mặt “bôm bốp” giòn tan. Bùi Văn Tuyên trầm ngâm phút chốc mới cứng nhắc nói, “Tần đại ca quả có lòng” “Đúng vậy”, Tần Chân Chân mỉm cười, “Tuy huynh và đại ca không thường xuyên gặp mặt nhưng đại ca rất lo nghĩ cho huynh. Đại ca nói với muội, năm đó khi hai nhà định hôn sự, chưa từng nghĩ sau này Bùi gia sẽ có thanh thế đến vậy. Bây giờ Bùi đại ca là đích trưởng tử của Bùi gia, tiền đồ vô lượng, đại ca bảo muội không nên vướng bận huynh, đừng vì mấy lời nói đùa của hai nhà năm xưa mà làm lỡ nhân duyên tốt của huynh” Bùi Văn Tuyên, “…” Lý Dung dựa trên tường cười nghiêng ngả, Lý Xuyên vẫn như cũ mờ mịt chẳng hiểu gì. Sau đó rất lâu, Lý Dung mới nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của Bùi Văn Tuyên vang lên, “Mấy lời này đều là do Tần Lâm nói với muội sao?” Sự không cảm xúc đó đã cho thấy rõ Bùi Văn Tuyên đang hết sức cố gắng áp chế tình cảm của mình. Chỉ nghe thôi Lý Dung cũng nghe ra khát vọng muốn chính tay xé nát Tần Lâm của Bùi Văn Tuyên. Cái gì mà Bùi gia đích tử tiền đồ vô lượng, mấy lời này chỉ là mấy lời xằng bậy lừa gạt người khác. Nếu hắn thật sự như lời y nói sao hiện tại vẫn là một tên quan bát phẩm? Rõ ràng Tần Lâm xem thường hắn nên cố ý lung lay suy nghĩ của Tần Chân Chân. Tần Chân Chân chỉ là một nữ lưu, từ trước đến nay không màng những mối quan hệ phức tạp trên thế gian. Ngoài mặt Bùi gia rất xem trong nguyên tắc, việc con cháu trong nhà đi lên từ chức quan nhỏ có thực quyền cũng là chuyện thường tình. Còn về việc chức quan nhỏ nào có thực quyền chức quan nào không, Tần Chân Chân không thể hiểu được. Vì thế việc Tần Lâm hết lần này đến lần khác lung lay suy nghĩ của Tần Chân Chân, nàng ta hoàn toàn không nghi ngờ y, cứ thế đưa ngọc bội cho ca ca mình hồi hôn. Hiện tại sắc mặt của Bùi Văn Tuyên cực kỳ không vui, nàng ta phát giác có gì đó không đúng, do dự hỏi, “Những lời ca ca muội nói… có gì sai sao?” Bùi Văn Tuyên, “…” Không đúng, một chút cũng không đúng. Nhưng hiện tại Bùi Văn Tuyên không muốn giải thích với Tần Chân Chân, dù sao hắn đã ra quyết định rồi, không cần nói thêm lời nào nữa. Vì thế hắn không chút cam xúc nói, “Không có gì, chỉ là cảm kích sự quan tâm của đại ca thôi” Nghe hắn nói thế, Lý Dung không kiềm được cuối cùng bật cười thành tiếng. Tần Chân Chân không nhịn được nữa, nàng có chút khó hiểu quay đầu sang nhìn. Vì sao từ nãy đến giờ Bình Lạc Công chúa đều bày ra bộ dáng hả hê như thế? Nàng ta cảm thấy kì quái, không nhịn được hỏi, “Không biết Điện hạ đang cười cái gì?” “Không có gì”, Lý Dung khôi phục lại trạng thái bình thường, khẽ lau nước mắt do cười quá nhiều, vội vã nói, “Chỉ là đang nghĩ đến một câu chuyện cười mà thôi” Bùi Văn Tuyên nghe ra được Lý Dung đang cười chê hắn nên có chút bất lực, hắn biết nàng chắc chắn đang cười hắn vì màn đối thoại ban nãy của họ. Bùi Văn Tuyên không thể giữ thái độ bình tĩnh nữa, khẽ hắng giọng nói, “Huynh không có chuyện gì đâu, muội đừng lo. Muội về khuyên ca ca muội vài câu, Thái tử Điện hạ…” “Chuyện này trong lòng ca ca đã có tính toán rồi”, Tần Chân Chân nghe Bùi Văn Tuyên nhắc đến chuyện này đáp, “Bùi đại ca yên tâm, ca ca muội sẽ đi, chỉ là phải đợi thêm một ngày nữa” “A, ca ca cô sẽ đi vậy mà cô dám nói sẽ giúp ta khuyên nhủ y, bắt ta giúp cô?”, Lý Xuyên đứng bên cạnh nghe thế nhướn mày, “Cô đang lừa ta sao?” Tần Chân Chân thấy Lý Xuyên lên tiếng, nhất thời mất đi sự ôn hòa ban nãy, lạnh nhạt đáp, “Nhờ dân nữ khuyên huynh ấy mới đi, có gì gọi là lừa gạt chứ?” “Cô…” “Xuyên nhi”, Lý Dung nhắc nhở Lý Xuyên, “Không được vô lễ” Lý Xuyên nghe thế quay đầu sang nhìn Lý Dung, có chút chấn kinh, “Tỷ, đệ còn chưa nói gì mà tỷ bảo đệ vô lễ?” “Đệ muốn nói gì tỷ đều biết hết” Lý Dung nhướn mày nói, “Thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Bây giờ đệ quay về nghe ngóng tình hình trên triều, sáng ngày mai bắt đầu chuẩn bị. Phụ hoàng bắt nhốt ta ở đây, chứng tỏ Dương gia đã bắt đầu gây sức ép rồi. Nếu không ngoài dự liệu, buổi thượng triều sáng mai, Phụ hoàng sẽ phái đệ đến Tây Bắc giám sát. Đệ không được nhận lời ngay, nhất định phải không ngừng thoái thác” “Đệ biết rồi”, Lý Xuyên mím môi, “Những chuyện này đệ sớm đã có chuẩn bị, tỷ yên tâm” “Tần nhị tiểu thư”, Lý Dung nâng mắt, nhìn Tần Chân Chân đang đứng bên cạnh, “Ngày mai nếu Thái tử bị bắt ra tiền tuyến, huynh trưởng của cô chắc chắn sẽ theo đệ ấy chứ?” Nàng nhìn chằm chằm Tần Chân Chân, nàng ta nghe thế liền cung kính hành lễ, “Công chúa Điện hạ yên tâm, huynh trưởng làm khó Điện hạ, chỉ vì muốn dò xét phẩm chất của Người chứ không hề có ý cự tuyệt” Lý Dung gật đầu, nàng suy nghĩ một chốc liền nhìn Lý Xuyên nói, “Nếu Tần Lam theo đệ đến tiền tuyến, đừng để ai biết được chuyện này. Hãy âm thầm sắp xếp y trong quân doanh, đừng để ai phát hiện y là người của đệ” Lý Xuyên hơi ngẩn ra, sau vài phút, cậu mới kịp phản ứng lại, “Đệ hiểu rồi” Hao phí tâm tư lớn thế này để lật đổ Dương gia, bọn họ không phải đang trải sẵn đường giúp Lý Minh. Mục đích chính là để Lý Xuyên cài người của mình ở Tây Bắc. Qua một khoảng thời gian sau cuộc chiến này, Lý Minh nhất định sẽ đổi chủ tướng và giành hết mọi công lao về phần mình. Nếu Tần Lam trực tiếp cùng Lý Xuyên đến đó sợ sẽ lộ ra sơ hở, sau này sẽ bị Lý Minh nắm thóp. Phương án an toàn nhất hiện tại là Tần Lâm cùng bạn tốt Thôi Thanh Hà của mình đến tiền tuyền, dùng một thân phận chẳng liên quan gì đến Lý Xuyên nhập cuộc, sau này với mưu trí của bọn họ có thể giúp Lý Xuyên lên kế sách. Sau khi giải quyết xong mối tai họa ngầm là Dương gia ở Tây Bắc, họ sẽ đánh với Nhung quốc. Đợi bình định được Tây Bắc xong, Lý Minh có thể đổi chủ tướng nhưng không thể thay toàn bộ người dưới trướng. Tần Lâm ở lại Tây Bắc, bọn họ ở kinh thành sẽ phối hợp với y sắp xếp và an bài quân hưởng, sớm muộn sẽ có một ngày, quân quyền ở Tây Bắc sẽ nằm trong tay Tần Lâm. Những tính toán này, ngoài Tần Chân Chân, những người có mặt ở đây đều thông suốt. Lý Xuyên cung kính nói, “A tỷ yên tâm, đệ tự có sắp xếp” Lý Dung đáp một tiếng rồi nhìn sắc trời, “Cũng không còn sớm nữa, đệ hãy về đi” Lý Xuyên gật đầu rồi quay sang nhìn Tần Chân Chân, “Cô đi được chưa?” Tần Chân Chân nhìn Bùi Văn Tuyên, sau vài phút do dự mới nói, “Thấy Bùi đại ca không có gì đáng ngại muội vô cùng yên tâm. Hiện tại không tiện thường xuyên gặp nhau, mong rằng Bùi đại ca bảo trọng thân thể. Ngày sau nếu có gì khó khăn cần muội giúp, huynh cứ cho người đến núi Cửu Lư nhờ người của đại ca thông báo với muội một tiếng, Chân Chân nhất định không từ chối” Nghe Tần Chân Chân nói, sắc mặt của Bùi Văn Tuyên vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu đáp, “Muội yên tâm, huynh sống rất tốt” Tần Chân Chân cũng gật đầu, nàng ta đội nón lên đi đến phía sau Lý Xuyên, cậu ta nhìn Lý Dung nói, “Tỷ, đệ đi đây” Thấy Lý Dung gật đầu, Lý Xuyên cùng Tần Chân Chân bước ra ngoài. Lý Xuyên chê bai dáng người nhỏ con của Tần Chân Chân, nàng ta chỉ lạnh lùng không thèm quan tâm đến cậu. Lý Dung nhìn hai người đã đi xa bỗng nhiên thốt lên, “Xuyên nhi” Lý Xuyên có chút nghi hoặc quay lại, thấy ở cuối hành lang, Lý Dung đang lặng lẽ đứng trong phòng giam nhìn cậu. Trong ánh mắt của nàng mang theo sự giằng xé khiến Lý Xuyên có chút không hiểu được. Rất lâu sau, cậu mới nghe Lý Dung nói, “Chốc nữa đệ cứ cho người đưa Tần tiểu thư về nhà, trong cung còn bao việc đang chờ đệ xử lý, vẫn nên về sớm một chút” Nghe nàng nói thế, Lý Xuyên bật cười, “Đệ biết rồi, chuyện này cũng cần tỷ nhắc sao, xem đệ là trẻ con chắc?” Nói rồi, Lý Xuyên vẫy tay tạm biệt và dẫn Tần Chân Chân đi. Lý Dung nhìn bóng lưng của Lý Xuyên, vẫn đứng tại chỗ thất thần. Tuy Bùi Văn Tuyên không nhìn được sắc mặt của nàng nhưng tâm trạng của nàng hắn cũng đoán được vài phần, “Cô không muốn Thái tử và Tần nhị tiểu thư lại ở bên cạnh nhau đúng không?” Lần này hắn đã chú ý cách dùng từ, không còn gọi “Chân Chân” nữa. Lý Dung nghe hắn nói thế nhàn nhạt hỏi, “Ngươi muốn như thế à?” “Lần này họ gặp mặt có chút sớm”, Bùi Văn Tuyên lo lắng nói, “Không biết có xảy ra biến cố gì không” Lý Dung không nói gì, sự lo lắng của Bùi Văn Tuyên nàng hiểu được, chỉ một lần tổ chức xuân yến của nàng đã khiến mọi thứ khác hoàn toàn so với kiếp trước. Hiện tại Lý Xuyên và Tần Chân Chân gặp nhau sớm thế này, không thể nói trước được sẽ có thay đổi gì. Kiếp trước, phải một năm sau Tần Chân Chân mới quen biết Lý Xuyên. Tần Chân Chân vì thông qua đợt tuyển phi mà vào cung, được phong làm trắc phi của Lý Xuyên. Vào thời gian đầu mới sống ở Đông cung, Lý Xuyên và Tần Chân Chân không mấy hòa thuận. Lý Xuyên dường như rất ít khi đến gặp nàng ta, vì thế Tần Chân Chân bị rất nhiều người trong Đông cung ức hiếp. Sau này, nhờ vào sự giúp đỡ của Bùi Văn Tuyên, Tần Chân Chân mới lọt vào mắt Lý Xuyên. Cũng không hiểu vì sao, một người từ trước đến nay chưa từng nếm qua mùi vị tình ái như Lý Xuyên, sau khi ở bên cạnh Tần Chân Chân, liền chẳng khác gì phát điên, một lòng một dạ yêu thương mình nàng. Nhưng phía sau sự thịnh sủng không chỉ là tình yêu mà còn ẩn chứa một lưỡi đao nhọn. Chính vì lẽ đó, một năm sau khi Lý Xuyên đăng cơ, Tần Chân Chân sinh Lý Bình xong, lập tức qua đời. Ngày nàng ấy mất, Lý Xuyên một mực ôm lấy khối thi thể chẳng còn cử động không buông. Chỉ đến khi Lý Dung vào cung mới khiến Lý Xuyên bỏ người trong lòng ra. Sau cái chết của Tần Chân Chân, Lý Xuyên kiên quyết dùng lễ hạ táng của Hoàng hậu để lo hậu sự cho nàng ấy, còn đem xác đến chôn ở Hoàng lăng của mình trước. Lúc ấy mọi người đều nghĩ Lý Xuyên chỉ vì nhất thời hụt hẫng, cho rằng sau này cậu sẽ dần nguôi ngoai. Nhưng sự thật lại không phải như thế! Tính tình của cậu ngày càng tệ, ngày càng hung ác. Một Thái tử thời niên thiếu luôn lấy nhân nghĩa làm gốc cuối cùng lại đi vào vết xe đổ của Lý Minh. Cậu vô cùng hiếu chiến, ra sức đàn áp Thế gia, dùng đôi tay sắt nhuốm đầy máu trấn áp triều đình. Chỉ còn duy nhất một mình Lý Dung có đôi chút ảnh hưởng đến cậu. Nhưng sau này, trong vụ án Tô gia, tỷ đệ bọn họ rốt cục đã bị chia rẽ. Sau vụ án đó, nàng vì bị thương nên phải nằm liệt giường, Lý Xuyên có đến thăm nàng. Lúc ấy, Lý Xuyên đã ốm o, tiều tụy. Bọn họ cách nhau một bức màn, Lý Dung nhìn bóng dáng của Lý Xuyên lại tưởng như đó chỉ là một đường nét phát họa mơ hồ. Cậu nói chuyện có phần hốt hoảng, không biết vì sao, lại nhắc đến Tần Chân Chân. Ngày đó cậu nói rất nhiều, giống như khi họ còn niên thiếu. Đến cuối cùng, cậu đột nhiên lên tiếng. Cậu nói, “A tỷ, trong tim đệ có một con dã thú. Đệ không nhốt nó được, đệ sợ nó, cũng sợ chính mình. Đệ đã làm a tỷ bị thương, đệ xin lỗi” “Cũng may”, Lý Xuyên cười khẽ, “Những gì đệ nên làm cũng đã làm xong rồi. Sau này, mọi thứ vẫn phải nhờ vào tỷ tỷ thôi” Nói xong, cậu đứng dậy, với điệu bộ chẳng khác gì một phương sĩ thoát tục, cứ thế đi lướt ra khỏi phòng nàng. Sau ngày hạ táng người Tô gia không lâu, Lý Xuyên tuyên bố xuất gia. Bùi Văn Tuyên đem theo quần thần quỳ chắn ở cung Đại Hành một ngày cuối cùng mới đi đến một thỏa hiệp. Lý Xuyên không xuất gia nữa nhưng cũng sẽ không quản thế sự. Hai mươi lăm năm sau, Lý Xuyên cũng chưa lần nào thượng triều. Mỗi ngày cậu đều trầm mê trong thế giới ảo tưởng của các phương sĩ tạo nên với mong muốn tìm được phương thuốc cải tử hoàn sinh. Trong những năm tháng sau này ở kiếp trước, Lý Dung đã hồi tưởng lại vô số lần, nếu nàng không để Lý Xuyên nếm trải mùi vị bị phế truất, không để cậu và Tần Chân Chân gặp nhau, có phải đệ đệ của nàng sẽ mãi mãi sống một cuộc đời như thủa thiếu thời, ngập tràn hy vọng, như ánh lửa giữa ngày đông, chiếu rọi khắp thế gian? Chỉ là lúc đó bọn họ đã không còn đường lui. Nàng không thể cứ nghĩ mãi đến chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi nên chỉ đành đâm đầu, mờ mịt đi về phía trước. Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác xưa, nàng thật sự đã có chọn lựa. Bọn họ đứng ở hai bên phòng giam, dựa người cùng một bức tường. Lý Dung im lặng không nói, Bùi Văn Tuyên lại ngẩng đầu nhìn bầu trời ban chiều. Qua một lúc lâu, Lý Dung mới chậm rãi lên tiếng, “Lần này, ngươi đừng để nàng ấy vào cung nữa” Bùi Văn Tuyên im lặng, Lý Dung có chút nghi hoặc, “Sao không trả lời?” “Phải xem cô đã” Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt lên tiếng, Lý Dung có chút kinh ngạc hỏi, “Sao phải như thế?” “Nếu cô đồng ý, ta sẽ đi nói một tiếng với Tần Lâm. Nói xong, nếu họ còn để muội ấy vào cung vậy đó là chuyện của muội ấy. Còn việc có nhúng tay vào việc không cho muội ấy vào cung lại là chuyện của cô” Mấy lời này của hắn khiến nàng ngây ra, nàng không hiểu ý hắn là gì. Nàng im lặng phút chốc, suy xét hồi lâu mới dè dặt hỏi, “Thật ngại quá, ngươi có thể… nói cụ thể hơn không? Ta có chút không hiểu” Bùi Văn Tuyên nghe thế rũ mắt đáp, “Năm đó ta đáng lẽ không nên nhúng tay vào” Lý Dung càng thêm khó hiểu, dường như chỉ hiểu được nghĩa của mặt chữ. Chẳng lẽ ý của Bùi Văn Tuyên là, hắn không định quản chuyện của Tần Chân Chân nữa? Nhưng sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Lý Dung cảm thấy mờ mịt. Chưa cần nói đến sức nặng của Tần Chân Chân trong lòng Bùi Văn Tuyên, dù cho nàng ta chẳng mảy may quan trọng với hắn mà đơn thuần là bạn bè thì với tính cách của Bùi Văn Tuyên, hắn cũng không thể biết rõ chuyện Tần Chân Chân sẽ chết khi vào cung mà vẫn trơ mắt đứng nhìn được. Hơn nữa còn cái gì mà “nếu cô đồng ý”? Nàng cần đồng ý cái gì? Chuyện của Bùi Văn Tuyên khi nào lại đến lượt hỏi xem nàng đồng ý hay không? Nàng quản hết được sao? Trong đầu Lý Dung dày đặc sương mù, thậm chí nàng không biết nên phân vấn đề này thành mấy phần và bắt đầu hỏi từ góc độ nào. Bùi Văn Tuyên dựa lên tường cúi đầu không nói. Hắn biết Lý Dung muốn hỏi hắn, tim hắn đập có chút nhanh và dồn dập. Hắn hy vọng Lý Dung sẽ lên tiếng vì dù sao, đã bao nhiêu năm rồi, hắn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói vấn đề này cả. Nhưng hắn không biết có nên trả lời không vì suy cho cùng, nhường ấy năm rồi còn nói lại mấy chuyện này, ngoài việc tăng thêm sự tổn thương và tiếc nuối thì chẳng còn ích lợi gì khác. Hai người im lặng trong phút chốc, cuối cùng Lý Dung cũng lên tiếng, “Chuyện đó, ý của ngươi có phải là, nếu ta cho ngươi quản ngươi mới quản, còn nếu không cho ngươi quản ngươi sẽ không quản sao?” Bùi Văn Tuyên cúi đầu, sau vài phút hắn mới khẽ nói, “Ừ” “Tại… tại sao?” Lúc nói câu này Lý Dung có chút lắp bắp, Bùi Văn Tuyên hạ mắt, chậm rãi đáp, “Giữa người với người luôn có một giới hạn. Ai nấy đều có những mạng nhện trên người dùng để liên kết với người khác. Mỗi người chỉ nên hoạt động trong giới hạn cho phép, nếu vượt ra ngoài, dù chỉ là một chút, có thể sẽ khiến người khác phải đau đớn” Câu nói này của Bùi Văn Tuyên vô cùng hàm súc nhưng Lý Dung có thể hiểu được. Nàng khẽ khàng dựa lên tường, nghe từng câu từng chữ hiếm khi nào lại chân thành và ôn hòa đến thế của Bùi Văn Tuyên. “Muội ấy có ca ca, trượng phu và bản thân, vốn có thể tự mình gánh vác cuộc sống của mình. Mỗi một lựa chọn của muội ấy đều mang đến những kết quả khác nhau, dù bất kỳ ai chen chân vào đều không phải là chuyện tốt” “Ta còn có trách nhiệm của ta, bất luận trách nhiệm đó có từ đâu mà đến đi chăng nữa. Hiện tại ta đã đồng ý thành thân với cô, ta sẽ dùng nguyên tắc của một trượng phu để tự quản thúc chính mình” “Đến tận khi giao ước của chúng ta kết thúc?”, Lý Dung khẽ cười Bùi Văn Tuyên trầm ngâm, vài phút sau hắn mới nhàn nhạt đáp, “Có lẽ thế” Nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy, Lý Dung kéo một tấm bồ đoàn* đến góc tường, ngồi xếp bằng hai chân, sửa sang lại y phục rồi cảm thán nói, “Bùi Văn Tuyên, đúng là năm mươi năm qua ngươi sống chẳng uổng phí. Nếu như ngươi có chút giác ngộ này sớm hơn, kiếp trước của chúng ta, nói không chừng có thể bách niên giai lão” (*đệm lót ngồi hình tròn) Bùi Văn Tuyên nghe thế hàng mi khẽ rung lên. Hắn cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy những lời nói này của Lý Dung như một lưỡi dao sắc, chớp mắt đâm xuyên qua người hắn. Bùi Văn Tuyên nhất thời không phân biệt được cảm giác này đến từ đâu, có lẽ vì hối hận, có lẽ là sự bất mãn với kiếp trước, hoặc cũng có lẽ là tình cảm thời niên thiếu chưa từng thổ lộ suốt chừng ấy năm ngủ vùi đã đột ngột trỗi dậy, không ngừng gặm nhắm đến khi máu thịt mơ hồ. Sự đau đớn ấy khiến ý thức Bùi Văn Tuyên bình tĩnh lại. Hắn vốn quen với việc khi bản thân đạt đến một cảm xúc cùng cực nào đó sẽ rơi vào trạng thái tỉnh táo đến đáng sợ. Lý Dung sửa sang lại quần áo, hoàn toàn không hay biết gì đến cảm xúc của Bùi Văn Tuyên, tiếp tục cười nói, “Năm đó ta đã biết ngươi là người thông minh, chuyện gì cũng đều có thể rất nhanh hiểu thông suốt. Quả nhiên là thế thật! Ngươi nói xem, với bộ dáng và lối suy nghĩ hiện tại, khi ra đường sẽ có bao nhiêu cô nương điêu đứng vì ngươi đây” “Cô sớm biết ta sẽ thông suốt?”, Bùi Văn Tuyên lạnh lùng hỏi, Lý Dung phe phẩy quạt đáp, “Ta nhìn người thì chỉ có chuẩn” “Vậy cô thấy ta thế nào?” “Bây giờ hay là trước đây?” “Trước đây” Nghe thế, Lý Dung nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, cố gắng nhớ lại hình ảnh Bùi Văn Tuyên ba mươi năm trước, nàng chầm chậm nói, “Năm đó ngươi là người rất tốt, chỉ là do quá cố chấp, nghĩ không thông” “Sao cô lại nói thế?” “Năm đó ngươi từng hứa hẹn chăm sóc Tần Chân Chân, ngươi muốn mình làm được câu ‘quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy’, cũng không tự nhìn xem hoàn cảnh của bản thân đã lao đầu đi giúp người ta”, Lý Dung vừa nói vừa rót trà phân tích cùng hắn, “Hơn nữa trong lòng ngươi luôn cảm thấy người mình thích là Tần Chân Chân, đến khi gặp được ta, bất ngờ rơi vào lưới tình với ta, trong lòng ngươi liền bấn loạn, giằng xé. Ngươi không chấp nhận được sự thật kia, cảm thấy bản thân thế này có khác gì nam nhân một dạ hai lòng? Cho nên ta mới nói con người ngươi, động cơ không vấn đề, chỉ là suy nghĩ không thông” Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hờ hững kể lại những chuyện trước đây. Hắn hạ mắt, nghe tất cả những đánh giá của nàng về hắn, bên tai vô cùng châm chích. Nhưng hắn cũng tự biết rõ, căn nguyên của sự châm chích kia là vì những gì Lý Dung nói đều là sự thật. “Lúc đó, cô…”, giọng nói Bùi Văn Tuyên bình tĩnh, không chút cảm xúc, “Đã biết ta thích cô sao?” “Ta không phải kẻ ngốc” Lý Dung thổi lá trà, “Nếu ngươi không thích ta sao lại tốt với ta như thế? Chỉ là năm đó da mặt ngươi mỏng, trong lòng cảm thấy thích ta nhưng không dám khẳng định” “Vậy cô…”, giọng nói Bùi Văn Tuyên chua xót, “Vì sao cô không đợi ta?” Nếu nàng nguyện ý đợi hắn thêm một chút, có lẽ hắn đã có thể nhìn rõ lòng mình, sẽ học cách trưởng thành, bọn họ kiếp trước đã không phải đi đến kết cục kia. Lý Dung nghe mấy lời này liền bật cười, “Ngươi nói nghe tức cười thật, ta không phải là kẻ chuyên thu gom đồ cũ nát, dựa vào gì phải đợi ngươi?” “Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung nhìn tách trà, giọng nói bình tĩnh, “Thật ra có một chuyện ngươi mãi không nhìn ra được” “Kiếp trước không phải vì ngươi có lỗi với ta, là ta tự động rời đi, sau đó không chút cầu tiến sống cuộc đời còn lại với một hoạn quan. Thật ra ta có thể có được ngươi nhưng lại chọn cách không cần, ta tự tìm niềm vui mới, cùng người mình thích sống đến bạc đầu” “Trong cuộc chiến tình ái, sự căm hận chỉ nảy sinh khi một nữ nhân, dù tốt đẹp là thế, lại chẳng thể nào thắng được tình địch của mình” “Vì thế bọn họ mới hy vọng tình địch là một người đáng ghét, là người yêu của bản thân nhất thời mù lòa. Họ mong rằng một ngày nào đó, người kia sẽ hoảng hốt nhận ra, bản thân thật sự rất tốt, rất đẹp… Nhưng ta không cần thứ an ủi như thế” Lý Dung cười khẽ. “Ta biết, muốn thắng Tần Chân Chân chỉ dễ như trở bàn tay. Nếu khi đó ta muốn có được ngươi, ta thậm chí không cần làm gì, chỉ cần ngồi chờ đợi. Song ta không bằng lòng” Lý Dung ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ráng trời, lắng nghe tiếng chim bay về tổ, “Ta là Lý Dung, là dòng dõi đế vương, là con của Hoàng đế, dung mạo không nói là kinh diễm thiên hạ song cũng nổi tiếng chốn Hoa Kinh. Tiền tài quyền thế tuy có chút ít nhưng tri thư đạt lý, thông minh sáng suốt. Một nữ tử như ta, ngươi hỏi ta vì sao lại không đợi ngươi, chi bằng ngươi nên hỏi…” Lý Dung nhấp một ngụm trà, “Ngươi dựa vào đâu mà bảo ta đợi ngươi? Cho dù Bùi đại nhân đây có vẻ ngoài anh tuấn”, Lý Dung kéo dài thanh âm, ngữ điệu mang theo vài phần hài hước, “Ta cũng không phải dạng người u mê vì nhan sắc đến thế” Bùi Văn Tuyên lắng nghe, Lý Dung nói ra rất thẳng thắn ung dung, dù cho đang mỉa mai hắn, nhắc đến những chuyện không vui trong quá khứ, nhưng cũng khiến tâm hồn hắn hiếm khi được rộng mở và khai sáng nhãn giới của hắn. Bùi Văn Tuyên khoanh tay, lắng nghe Lý Dung nói. Hắn cúi đầu nhìn chân, nghĩ rất lâu cuối cùng nhịn không được cười khẽ. Hắn bất ngờ cảm thấy, bản thân dường như là lần đầu quen biết nàng. Lý Dung hiện tại so với Lý Dung thời niên thiếu không giống nhau. Nàng có sự kiên quyết và nguyên tắc riêng của Lý Dung hai mươi tuổi nhưng cũng có sự bình tĩnh và thấu đáo mà thuở hai mươi không thể nào sở hữu được. Lúc trước bọn họ lúc nào cũng tranh chấp cãi vã. Chỉ cần nhìn thấy bên cạnh nàng là Tô Dung Khanh, hắn liền khó lòng khống chế bản thân. Hiện tại, khi đã buông bỏ cái nhìn phiến diện, hắn bất ngờ lại thấy được một sự yêu thích và tán thưởng về nàng. Sự yêu thích này không liên quan đến tình yêu, chỉ cảm thấy những nữ tử như Lý Dung trên thế gian này, thật khiến người ta khó lòng dời mắt. Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên mãi chẳng lên tiếng không khỏi có suy nghĩ, phải chăng bản thân đã đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn? Con người Bùi Văn Tuyên vốn nhỏ mọn, nàng còn khơi vào vết thương lòng của hắn, e rằng sẽ phải giận dỗi khá lâu. Nàng có chút bất lực, thầm mắng cái tên nhỏ mọn đến cùng cực kia một cái rồi đứng dậy, “Hôm nay còn muốn nói chuyện nữa không? Không nói nữa ta đi nhé” Bùi Văn Tuyên vẫn im lặng. Lý Dung đứng dậy đến bên bàn ngồi xuống, vừa xem thoại bản vừa cắn hạt dưa. Chẳng bao lâu sau, khi nàng ngẩng đầu lên liền thấy, trong khe hở ở góc chân tường phòng giam xuất hiện một cuộn giấy. Xung quanh cuộn giấy có cột một mảnh lụa màu đỏ, nhìn rất quy củ, dường như đang tặng lễ vật, vô cùng đẹp đẽ. Lý Dung có chút hoài nghi, nàng bước đến trước, cong lưng nhặt cuộn giấy ấy lên liền nhìn thấy chữ của Bùi Văn Tuyên ghi bên ngoài, hắn viết… Kính tặng Công chúa Điện hạ Chữ của Bùi Văn Tuyên vốn có khả năng biến những thứ xấu xí thành kỳ diệu. Dù đó có là thứ tầm thường thế nào, chỉ cần thêm chữ của hắn sẽ có thêm vài phần ưu nhã. Lý Dung mím môi có chút tức cười, nàng tháo mảnh lụa và mở cuộn giấy ra. Đập vào mắt nàng chính là hình ảnh Lý Dung mười tám tuổi mặc cung trang, đầu cài trâm mẫu đơn, đang nghiêng người quay đầu mỉm cười. Đây là bộ dạng năm mười tám tuổi của nàng, nhưng nụ cười kia không thuộc về năm nàng mười tám tuổi. Trong nét mày môi sáng lạn kia mang theo muôn vàn kiều mỵ, Lý Dung cũng chẳng phân biệt nổi, đây rốt cục là hình ảnh bản thân năm nào. Dưới bức họa chính là chữ của Bùi Văn Tuyên. Duy chỉ mẫu đơn là khuynh quốc, mùa hoa nở rực cả kinh thành. Khi nhìn thấy câu này, Lý Dung không nhịn được bật cười. Bùi Văn Tuyên đứng trước chiếc bàn, hắn cẩn thận trau chuốt từng đường bút phác họa Lý Dung. Thật ra ở kiếp trước có một chuyện hắn mãi không dám nhìn thẳng vào, đó chính là trong cuộc đời hắn chưa có một nữ tử nào đẹp được như Lý Dung. Chỉ có mẫu đơn mới chính là quốc sắc, mà cô nương tựa đóa hoa kiều diễm ấy trong lòng hắn chỉ duy nhất có mình Lý Dung. Tần Chân Chân đẹp thật nhưng nét đẹp ấy chưa từng khiến tim hắn đập dồn dập, cũng chưa từng khiến hắn kinh diễm vạn phần. Chỉ duy nhất Lý Dung. Nàng vốn đã nở rộ nhưng cũng nhanh chóng héo tàn, cuối cùng chỉ lưu lại một nhành cây khô trong ký ức của hắn. Bùi Văn Tuyên dường như đã quên đi dáng vẻ đẹp đẽ kia, chỉ đến tận lúc hắn đột ngột quay đầu mới bất ngờ phát hiện… Đóa mẫu đơn ấy vẫn luôn nở rộ, chỉ là nàng không muốn cho hắn nhìn thấy mà thôi… ♪Góc tám nhảm♪ Chương này các chị em thấy sao, có bị một đoạn tình cảm cuồng si của Lý Xuyên và Tần Chân Chân làm hết hồn? Có lẽ kiếp này họ sẽ không ở bên nhau nữa vì Lý Dung sẽ không nỡ để em mình phải đau đớn như quá khứ. Còn về chuyện của hai nam nữ chính, haiz, con đường truy thê gian nan bắt đầu rồi ạ. Dạo này lo cày truyện nên chắc năng suất thấp, thông cảm ạ TT^TT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]