Sau khi thầm hạ quyết tâm, Lý Dung quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc, khoanh tay dựa vào cây cột bên cạnh, có chút khiêu khích nói, "Ngươi đang đứng trong phủ đệ của ta đó, ngươi nghĩ mình là ai mà dám bảo ta không được đi?"
"Lý Dung!", Hoa Lạc gào to, cũng bộc lộ chút khí thế, "Hiện tại ngươi là người có dính líu đến vụ án, chuyện Trần Hậu Chiếu có phải do ngươi giết hay không, ngươi hiểu rất rõ mà!"
"Ta hiểu rõ chuyện gì chứ?", Lý Dung phì cười, mỉa mai nói, "Chỉ bằng loại người lúc nhỏ ngay cả chép kinh còn phải nhờ người khác chép giúp như ngươi á? Nếu không phải Nhu phi nương nương đang quản lý Đốc tra ti, ngươi nghĩ mình sẽ làm được gì? Đừng tưởng rằng có đám người ở Đốc tra ti kè kè phía sau, ngươi sẽ đứng ngang hàng với ta. Ta và ngươi ấy hả, sự chênh lệch không chỉ ở xuất thân thôi đâu...", Lý Dung nâng tay, tự chỉ vào đầu mình, "Mà còn nằm ở đây này"
"Cho nên mau cút xéo về nhà, tắm rửa xong liền ngủ đi, đừng nấn ná chi lâu vì chỉ tổ thêm mất mặt xấu hổ. Nhưng nói đi nói lại, Bổn cung cũng rất thông cảm với ngươi...", Lý Dung vừa nói vừa đi đến trước mặt Hoa Lạc. Nàng mỉm cười, đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, dịu dàng nói, "Đứa con do thiếp thất sinh ra, chỉ được bao nhiêu đây mà thôi"
Hai chữ "Thiếp thất" này dường như đã kích thích Hoa Lạc, nó như thể cơn ác mộng đeo bám nàng ta suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua/3378019/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.