"Điện hạ, nếu nói quá rõ ràng, sẽ chẳng còn gì thú vị nữa"
Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung nói vậy cũng bất giác xấu hổ, hắn chậm rãi lùi về sau, ngồi xuống ghế dài bên cạnh. Hắn nghiêng người dựa vào lan can, hết gấp lại mở chiếc quạt trong tay, cười dịu dàng nói, "Chẳng qua, Điện hạ nói cũng không sai, tại hạ quả thật muốn dựa vào Điện hạ, cho nên vụ án này, tại hạ sẽ dâng tặng cho Điện hạ"
"Dâng tặng cho ta?", Lý Dung khẽ cười, "Sao ngươi lại nói vậy?"
"Ta biết Điện hạ, đang nhắm vào Nhu phi", Thôi Ngọc Lang dùng quạt che lại nửa bên mặt, đè thấp giọng nói, "Tiêu Bình Chương, kẻ đoạt vị trí của một thư sinh khác chính là họ hàng của Nhu phi"
Có vài họ hàng thường xuyên gây chuyện là việc hết sức bình thường. Từ sau khi Nhu phi đắc thế, họ hàng của bà ở quê đã bắt đầu tác oai tác oái, việc đó hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Muốn nhổ cây trước phải gạt bỏ đất*, nếu Nhu phi không có gốc gác đủ mạnh, chỉ bằng một việc thế này đã đủ lật đổ bà. Nhưng Nhu phi đang được thịnh sủng, một khi làm lớn chuyện này, không những không giải quyết được gì, mà người điều tra vụ án ngược lại còn sẽ bị Lý Minh âm thầm trị tội.
(Gốc, 拔树先松土, nếu các bạn có câu thành ngữ tục ngữ nào phù hợp xin chỉ giáo)
Lý Dung tin Thôi Ngọc Lang cũng biết việc này, nàng ngồi xuống cạnh Thôi Ngọc Lang, cách hắn một cây cột, thản nhiên nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua/2259610/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.