Việc săn bắn bình thường đều là do các hoàng tử cùng các binh sĩ đảm nhiệm.
Cảnh Lăng đối với săn bắn cũng không phải là có niềm yêu thích đặc biệt, vốn là muốn giống như những năm trước tùy tiện tìm cớ đi săn mấy con mồi liền mang theo Oanh Nhi du sơn ngoạn thủy. Chẳng qua là năm nay Hoàng đế đặt ra điều kiện vô cùng hấp dẫn. Nếu ai có thể săn được số con mồi nhiều nhất, thì Hoàng đế nhất định sẽ ban thưởng Ngọc Kỳ Lân. Ngọc Kỳ Lân ngoại trừ vẻ ngoài thập phần tinh xảo, còn có một tác dụng rất lớn, đó là có thể điều động sáu vạn cấm vệ quân. Binh quyền, mặc kệ là lúc nào đều là sức hấp dẫn lớn nhất. Không ít hoàng tử đều rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
"Oanh Nhi, ngươi nói, nếu Bổn công chúa bắt được cái Ngọc Kỳ Lân kia thì sẽ như thế nào?" Cảnh Lăng lặng lẽ kề vào sát bên tai Oanh Nhi nói.
"Công chúa muốn Ngọc Kỳ Lân làm cái gì?" Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Lấy ra tùy tiện nhìn thôi." Cảnh Lăng tròn mắt nhìn, cười nói.
"Ôi chao!" Đem Ngọc Kỳ Lân ra nhìn ngắm, công chúa đại nhân cũng quá bạo rồi a.
"Ha ha." Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai Oanh Nhi. Trở mình lên ngựa, "Đi thôi, Oanh Nhi."
"Dạ, công chúa." Oanh Nhi gật đầu, cũng lên một con ngựa khác, đi theo sau lưng Cảnh Lăng.
"Hoàng thượng cảm thấy vị nào hoàng tử có thể đạt được Ngọc Kỳ Lân?" Kể từ sau khi mọi người rời đi, Lý công công bên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-trung-sinh/1360581/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.