Một trận gió thổi tới, thổi bay vài sợi tóc, Cảnh Lăng nhịn không được hắt xì.
Oanh Nhi tiến lên vài bước, thay Cảnh Lăng chắn gió, " Công Chúa, gió lớn, về thôi."
Cảnh Lăng sờ sờ mũi, nhìn sắc trời, cũng đã đến buổi tối. Vừa mới ăn qua điểm tâm, hiện tại cũng không quá đói bụng, nhưng mà sợ là Oanh Nhi cũng đã đói bụng đi.
" Oanh Nhi, chúng ta trở về đi." Cảnh Lăng nói.
" Vâng" Oanh Nhi gật đầu.
" Oanh Nhi, ngươi...." Cảnh Lăng còn muốn nói cái gì đó, lại bị một giọng nói chen ngang.
" Tham kiến Trưởng Công Chúa." Giọng nói của một tên thái giám vang lên.
Cảnh Lăng nhíu mày nhìn về phía tên thái giám đang quỳ. Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng Cảnh Lăng nháy mắt tệ đi rất nhiều. tràn đầy căm thù.
Người này nàng sẽ không bao giờ quên. Nếu không phải hắn, Oanh Nhi sẽ không phải chết thảm. Nhìn thấy Lý Công Công, sát khí cơ hồ kiềm chế không được. Nàng muốn giết hắn.
Bên người nhiệt độ chợt giảm xuống, mồ hôi bất chợt chảy xuống, Lý Công Công cẩn thận lên tiếng " Công, Công Chúa?"
Giết hắn, chỉ cần hắn chết, thù Oanh Nhi sẽ được trả. Này ý nghĩ không ngừng gào thét trong đầu Cảnh Lăng.
Một đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay mình, ấm áp bàn tay, đem Cảnh Lăng thoát khỏi hận ý. Quay đầu liền thấy một đôi mắt ấm áp, trong suốt.
" Công Chúa?" Đôi mắt Oanh Nhi tràn đầy lo lắng " Người làm sao vậy, hai tay đều lạnh ngắt"
" Ta...." Cảnh Lăng phát hiện, chính mình cư nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-trung-sinh/1360573/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.