Chương trước
Chương sau
Cuối cùng sau bao nhiêu ngày du ngoạn bên ngoài cuối cùng hai người cũng phải trở về.

Đó là cuối cùng sau bao nhiêu ngày ước nguyện cầu mong Như Họa cũng đã có hài tử.

Ngày hôm đó cũng như thường lệ, nàng và Y chuẩn bị lên đường thì bỗng nhiên Như Họa cảm thấy dạ dày co rút nôn hết thức ăn ra ngoài.

Dạ Vô Thần cùng mọi người vô cùng sợ hãi, bản thân nàng cũng khá yếu cho nên cả quãng đường chàng chăm sóc nàng khá kỹ lưỡng.

Lúc nào trong đoàn cũng mang theo một thái y nên rất nhanh thái y được đưa tới.

Như Họa cũng khá hoang mang, nàng chỉ nghĩ đơn giản là sáng nay ăn đồ gì bị hư cho nên mới bị như thế.

Thái y bắt mạch xong rồi hỏi :

"Vương phi người đã lâu chưa có quỳ thủ phải không ?".

"A Vũ bên cạnh liền trực tiếp trả lời:

"Thái y, quỷ thủ của nương nương không đều, đúng là rất lâu rồi chưa đến ".

Lúc bày thì thái y không suy nghĩ gì nữa vội vui mừng nói :

"Chúc mừng Vương gia, Vương phi đã có hỷ mạch,theo mạch tượng thì đã có được hơn một tháng rồi ạ!".

Lời thái y vừa nói ra ngay cả Như Họa cùng Dạ Vô Thần cũng ngây ngốc ra như không tin vào tai mình.

Mãi đến khi thái y nói lại lần thứ hai thì Dạ Vô Thần mới phản ứng lại ôm chặt lấy nàng.



Thế là lộ trình lại thay đổi, đoàn người lại quay hướng trở về lại kinh thành.

Bởi vì nàng mới mang thai cho nên lộ trình bị kéo dài, vừa đi vừa nghỉ ngơi tận hai tháng sau mới trở về thành, lúc này cái thai của nàng đã được ba tháng rồi.

Thái hậu và hoàng thượng biết tin vô cùng vui mừng, vội gửi rất nhiều quà và thuốc an thai tới, Thục quý phi thì đích thân mang đến cho nàng.

Hai người ở lại tâm sự với nhau rất lâu, Như Họa có hỏi chuyện vì sao hoàng thượng muốn lập nàng làm hoàng hậu nàng lại từ chối.

Thục Quý phi mim cười nói :

"Có đôi khi ngôi vị hoàng hậu kia nhiều người muốn có, nhưng bản thân ta lại không muốn, ta và hoàng thượng đi đến ngày hôm nay đã quá hiếu nhau, ta không muốn hoàng thượng vì chuyện này mà bị bá quan văn võ cùng dân chúng hiểu lầm, trước mắt cứ để hậu vị trống đi, ai muốn làm thì làm ".

Lúc này thì Như Họa cũng đã hiểu, hóa ra có đôi khi quyền lực không phải là tấy cả.

Thục Quý phi chơi rất lâu mãi đến khi Dạ Vương gia có ý bảo nàng nghỉ ngơi Thục Quý phi mới trở về.

Từ sau khi Như Họa có thai, làm gì cũng bị hạn chế, chàng sợ hết cái này đến cái khác, nàng cũng hiểu tâm trạng bất an của chàng nên cũng thông cảm.

Những lúc rảnh rỗi chàng lên triều về sớm là hai người lại ngồi đàn, tiếng đàn của hai người đã có sự ăn ý với nhau vô cùng tuyệt đối, mỗi lần đàn tỳ nữ và nô tài đều mải mê lắng nghe không làm được việc gì.

Tiếng đàn giống như có một ma lực gì đó vô cùng huyền bí, mọi người đều không biết rằng đó là khúc Thập sát trận vang danh đã được hai người cải biên nên mới không có lực sát thương.

Cuối cùng sau bao nhiêu ngày ngóng chờ cuối cùng Như Họa đã hạ sinh hài tử.

Ngày nàng hạ sinh tiểu quận chúa ở trên bầu trời bỗng xuất hiện mây ngũ sắc, ai nấy đều vội vàng quỳ xuống khấn vái .



Mây ngũ sắc tượng trưng cho điều gì nên ai cũng biết, quận chúa vừa ra đời tiếng khóc đã vang vọng vô cùng có lực.

Sau khi hoàng thượng nghe được lời thuật lại của mọi người liền ban thánh chỉ :

"Đại quận chúa vừa sinh ra đời đã sinh ra đại cát đại lợi, hoàng thượng đặc cách ban thưởng Thành Tuy Hải cho quận chúa làm đất phong sau này ".

Thánh chỉ ban ra mọi người ai nấy đều hoảng sợ, đất phong chỉ được ban cho các hoàng tử, ngay cả công chúa cũng không có đặc cách này vậy mà đại quận chúa vừa sinh ra đã được ân điển to lớn như thế này.

Sau khi Dạ Vô Thần biết được chỉ cười chứ không nói gì, điều đó là đương nhiên nữ nhi của Dạ Vô Thần làm sao mà ai có thể so sánh được chứ.

Ngắm nhìn tiểu bảo bối lòng Y cảm thấy mềm mại hơn hẳn, thê tử và nữ nhi đều chiếm vị trí quan trọng trong lòng Y.

Ra tháng đại quận chúa được phụ thân của mình đích thân đặt tên, sau một hồi đắn đo suy nghĩ cuối cùng lấy nhũ danh là Nữu nữu, tên là Dạ Uấn Nhi.

Đại công chúa được rất nhiều người yêu quý, nàng lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của mọi người. (

Như Họa đứng từ trên lầu cao nhìn nữ nhi tung tăng chơi đùa mà nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cuối cùng sau tấy cả nàng lại tìm được hạnh phúc của mình, tìm được hài tử đã mất của mình.

Dạ Vô Thần từ đằng xa đi đến ôm nhẹ phía sau nàng thủ thỉ :

"Tiểu nữu nữu đã được ba tuổi rồi có lẽ chúng ta cần sinh thêm đệ đệ cho con bé, nàng thấy thế nào thê tử của ta ?".

Hoàn !.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.