Chương trước
Chương sau
Hạo Nhiên ánh mắt cương nghị nói :

"Tỷ, đệ muốn tận mắt thấy những việc đó, cuộc sống sung sướng an nhàn chốn hoàng cung đã khiến đệ luôn nghĩ rằng mọi thứ đêu tốt đẹp, người dân được ấm no hạnh phúc, ác bá không hoành hành ngang ngược, vậy mà

Nàng mỉm cười nói :

"Được, ta hứa với đệ lúc trở về sẽ đi cũng đệ, sẽ cùng đệ cứu giúp những người dân vô tội đó, đệ hãy hứa với ta sau này cố gắng làm một hoàng đế tốt có như thế mới xứng với sứ mệnh mà đệ nên mang ".

Ánh mắt Hạo Nhiên kiên định gật đầu, cậu nhìn sau vào mắt tỷ tỷ rồi hỏi :

"Tỷ tỷ, tại sao tỷ cũng như đệ, luôn luôn ở trong hoàng cung rất ít khi ra bên ngoài nhưng tỷ lại có thể hiểu và cảm nhận nỗi khổ của người dân như vậy chứ ".

Ánh mắt Như Họa nhìn xa xăm, nàng nhẹ lắc đầu nói :

"Có nhiều chuyện tỷ có nói đệ cũng không hiểu nổi đâu, đệ cứ tin tưởng tỷ là được ".

Hạo Nhiên gật đầu ánh mắt rực sáng nói :

"Tỷ yên tâm, đệ lúc nào cũng tin tưởng tỷ ".

Sau ngày hôm đấy, phải nói là sau khi chứng kiến những gì đi qua Hạo Nhiên không còn vui vẻ và hồn nhiên như trước nữa thay vào đó là sự chững chạc chưa từng có, đúng là lần đi này người được lợi nhất có lẽ là Hạo Nhiên.

Cuối cùng sau bao nhiêu ngày đoàn người cũng đã hội họp được với quân mình, Như Họa lúc này mới thầm thở phào, cũng may có thái y ở bên cạnh thường xuyên thăm khám và cho nàng uống thuốc nên nàng mới có thể duy trì được chứ nếu không e là nàng đã gục trên đường đi rồi.

Lúc này trong đại bản doanh chủ tướng và phó tướng đang thuật lại diễn biến của những ngày qua cho Dạ Vô



Thần.

Nếu không đánh trận thì bọn họ không nghĩ rằng tộc Khiết Chân lại lật mặt đến như thế.

Thời gian đầu khi quân ta phát động tấn công thì bọn chúng cầu hòa, gửi tặng cống phẩm các kiểu nhưng quân ta nhất quyết không nhận bọn chúng quay sang nói xấu và chửi rủa rất nhiều.

Thế là bọn chúng lật mặt một cách tráo trở, lập một hàng rào dây gai, dựa vào lợi thế và địa hình của sa mạc ngăn cách riêng biệt và thủ thế ở bên trong, thỉnh thoảng còn cho một đội quân ra khích tướng.

Nhưng vì nhận được mật lệnh của Vương gia, và cũng chưa quen địa hình nơi này nên chỉ án binh bất động, bọn chúng thấy thế thì nghĩ rằng quân ta sợ hãi nên cứ vài ngày lại cho quân ra khiêu chiến.

Dạ Vô Thần mỉm cười nói :

"Nhận lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị sáng ngày mai sẽ đánh trống hiệu lệnh toàn lực tấn công, để ta xem tên A Đạt Ba đó còn mánh khóe gì ".

Hạo Nhiên đứng cạnh đó vội nói :

"Tỷ phu ngày mai ta muốn đích thân ra trận ".

Dạ Vô Thần vì câu nói này mà ngay lập tức gật đầu ngay, chủ soái thấy vậy vội vàng nói :

"Vương gia dù sao thái tử cũng chưa có kỹ năng, nếu cho thái tử tiên phong có nguy hiểm lắm không, nếu thái tử có bị thương thuộc hạ thật sự không biết giao phó thế nào với hoàng thượng và hoàng hậu ".

Ánh mắt Hạo Nhiên lộ rõ sự thất vọng, nhưng Dạ Vô Thần liền nói :

"Không sao, Hạo Nhiên lúc đó đệ cứ bám sát theo ta, ta sẽ đảm bảo an toàn cho đệ ".

Ánh mắt Hạo Nhiên rực sáng, còn chủ soái sau khi nghe nói thái tử được đích thân Vương gia bảo vệ thì không nói gì nữa.



Đùa đâu chứ Dạ Vương gia là ai, từ nhỏ đã sống trong quân doanh, Thanh Quốc có được như ngày hôm nay công lao của Dạ Vương đâu có nhỏ, từ trước đến giờ Dạ Vương ra trận là chỉ có thắng chứ không có thua.

Mọi người đồn rằng Dạ Vương dụng quân như thần, cho dù đối phương âm hiểm như thế nào cũng đều không qua mặt được Dạ Vương.

Kết cục của bọn chúng chỉ có thể hình dung một từ thảm, có lẽ vì A Đạt Ba nghe ngóng không thấy Dạ Vương đích thân xuất chinh nên mới ngông cuồng như vậy.

Ông thầm trông mong ngày mai khi thấy Dạ Vương gia thì tên A Đạt Ba kia sẽ biến sắc như thế nào.

Lúc này lính canh bên ngoài thông báo đại công chúa muốn vào, Dạ Vô Thần liền gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy nàng bước vào Dạ Vô Thần nhanh chóng đi ra đỡ nàng rồi nhẹ nhàng hỏi :

"Sao nàng không nghỉ ngơi trong quân doanh một lát đi lại đến đây thế này, hay trong người nàng không khỏe, để ta gọi thái y nhé ".

Ánh mắt chủ soái và phó soái muốn rớt tròng ra ngoài, vừa nãy Dạ Vương gia lạnh lùng như thế nào bây giờ lại thay đổi hoàn toàn như không phải một người vậy.

Còn Hạo Nhiên thì chứng kiến cảnh này suốt quãng đường đi rồi nên cảm thấy bình thường, chỉ tội chỉ phó soái thôi, hắn cứ nhìn đi nhìn lại sợ Vương gia của hắn bị đánh tráo.

Như Họa lắc đầu nói :

"Muội không sao, nghỉ ngơi một chút muội cũng đỡ mệt rồi, biết là làm phiền mọi người bàn bạc nhưng muội vẫn phải đến.

Ngày mai ra trận muộn cũng muốn đi theo, huynh không được nuốt lời ".

Nhìn ánh mắt giống như cầu xin của nàng bất giác Dạ Vô Thần liền máy móc gật đầu, đúng là Y không chịu được sự tác động của nàng mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.