Chương trước
Chương sau
Kim Hạo Thiên biết nữ nhi không muốn mình khó xử nên mới nguyện ý đàn.

Kim Hạo Thiên giọng điềm tĩnh nói :

"Không cần, nếu con không thích phụ hoàng không ép buộc con, con nên nhớ con là đại công chúa của Hoa quốc những gì con không thích, không ai có thể ép buộc con được ".

Như Họa mỉm cười nói :

"Không sao đâu mà phụ hoàng, con mới luyện được một khúc cầm này rất hay nhưng chưa có dịp biểu diễn nhân đây con đàn cho mọi người cùng nghe luôn ".

Kim Hạo Thiên thấy nữ nhi vui vẻ ông mới gật đầu nói :

"Vậy thì tùy con vậy ".

Như Họa quay sang nhìn A Vũ, A Vũ hiểu ý liền mang cổ cầm đặt giữa chính điện cho nàng, bao nhiêu ánh mắt đều dõi theo nàng.

Lúc này đây Như Họa nhẹ nhàng điềm tĩnh đi lên, nàng ngồi xuống rồi nhắm mắt lại định thần.

Nàng mở mắt ra rồi bắt đầu đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng vang xa, những ai đã được nghe công chúa đàn rồi thì vô cùng tập trung, bởi vì tiếng đàn lần trước của nàng quá hay đã đồn khắp Hoa quốc, đâu phải ai cũng có cơ hội để nghe đâu.

Mọi người chìm đắm vào tiếng đàn ai cũng không thể thoát ra nổi, một người không hiểu biết về âm luật như A Đạt Ba cũng chăm chú lắng nghe.

Bỗng nhiên nàng nhìn về phía hắn khiến cho tâm tình hắn rộn rạo vụ mừng, nhưng chi một lúc sau hắn đã hối hận, không hiểu vì sao tiếng đàn của nàng giống như một ma lực nào đó khiến hắn không thoát ra được.

Cả người hắn giống như bị ngàn nhát dao chém vào vô cùng đau đớn, hắn nhìn sang nhi tử bên cạnh thấy nhi tử không có biểu hiện gì, nhìn xung quanh mọi người cũng thế đều tập trung nghe đàn, nhưng duy chỉ có mình hắn bị như vậy.

Hắn muốn cựa quậy, muốn động đậy cũng không được, nàng cứ nhìn hắn, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng khiến hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở, hắn vận công để phá bỏ nhưng không được.

Cuối cùng hắn không chịu được nữa hộc máu, gương mặt tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy, lúc bấy giờ nàng mới mỉm cười và dừng khúc nhạc.

Đại vương tử ngồi gần thấy phụ vương đột nhiên hộc máu lo lắng chạy đến đỡ hắn ta rồi hỏi :

"Phụ vương, phụ vương, người làm sao vậy hả ?".

A Đạt Ba xua tay lắc đầu, hoàng thượng thấy vậy cũng hỏi :

"Đại Vương, ngươi không sao chứ, sao tự nhiên lại hộc máu thế này, trong người không khỏe sao, gọi thái y đến đây nhanh lên ".

Như Họa lúc này đã nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt của nàng nhìn hắn đầy giễu cợt, mới thế thôi mà đã không chịu được rồi thật sự là nàng đã đề cao hắn quá.

Khúc cầm này có tên là Tuyệt trận một trong thập sát trận, là trước khi đi Dạ Vô Thần đã dạy cho nàng.

Khúc đàn này được gọi là tuyệt trận là có thể công kích đối phương ở phạm vi gần, chỉ cần dồn nén sự hận thù vào đối phương kết hợp với tiếng đàn thì đối phương sẽ không thể thoát ra được, chàng gọi đó là âm luật chi phối.

Cũng may hắn nhanh trí vận công chứ nếu không chắc chắn sẽ bị thương nặng chứ không chỉ đơn giản là hộc máu như bây giờ.

Đây chỉ là khúc dạo đầu thôi, chờ phía sau hắn sẽ còn nhiều cái kinh khủng hơn nữa kia.

Thái y lúc này đã nhanh chóng được gọi đến, thái y liền bắt mạch cho hắn, đại vương tử ở bên giả bộ nóng lòng hỏi :

"Ngươi xem có phải phụ vương trúng độc hay không, lúc đến đây còn bình thường mà chỉ uống chút rượu với dùng đồ ăn lại hộc máu thế này ".

Nghe tên đại vương tử kia nói vậy, vẻ mặt hoàng thượng vô cùng khó coi nói :

"Đại vương tử trước khi nói phải suy nghĩ thấu đáo cẩn thận rước họa vào thân, nếu chưa có chứng cứ xác thực thì đừng có đoán mò ảnh hưởng đến hòa khí".

Tên đại vương tử thấy bao con mắt hầm hè nhìn về phía mình thì chột dạ, vội im lặng.

Thái y bắt mạch xong thì thở phào nói :

"Đại vương không phải trúng độc mà là bị nội thương nên dẫn đến hộc máu, cần tĩnh dưỡng và uống thuốc bổ là khỏe, mà đại vương hãy nghe theo lời khuyên của thuộc hạ bơn bớt chuyện phòng the lại nếu không chỉ thương thân ảnh hưởng sau này ".

Ánh mắt A Đạt Ba từ lúc ngồi xuống vẫn nhìn về phía Như Họa để tìm ra dấu vết nhưng sắc mặt nàng vẫn tỉnh bơ trừ nhìn hắn một lúc rồi quay sang trò chuyện cùng với mọi người còn lại đều không để ý đến hắn nữa khiến cho hắn hoang mang.

Hắn duy nhất chỉ nghe tiếng đàn của nàng mới trở nên như vậy, thời gian trước đó đúng là hắn có bị thương, nhưng vết thương cũng đã dần khỏi rồi.

Hay đúng như lời thái y nói, thời gian này hắn đúng là có hơi dung túng quá độ một chút, thôi chờ trở về để đại phu của bộ lạc khám cho chứ hắn không tin thái y ở đây.

Hoàng thượng thấy phát sinh ra chuyện này nên cũng không muốn tổ chức yến tiệc nữa liền cho mọi người lui xuống.

Không quên dặn dò đại vương nghỉ ngơi dưỡng sức, vì dù sao hắn cũng đang trên đất của mình nên hoàng đế vẫn phải làm đúng trọng trách mặc dù không ưa hắn một chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.